XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 226: Đào ao thả cá (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:16:13
Lượt xem: 64
“Lục Dữ, em không muốn anh đi, công việc này quá mệt mỏi, em không muốn thấy anh quá vất vả…” Đợi bí thư chi bộ thôn đi khỏi, Thịnh Ngọc Châu ngồi bên cạnh Lục Dữ mới nhẹ nhàng nói một câu.
Khi nói ra lời này, hai mắt cô nhìn Lục Dữ chăm chú, con ngươi sáng long lanh.
“Anh biết.” Lục Dữ nhỏ giọng đáp.
Cách giải quyết của Thịnh Ngọc Châu cũng giống với suy nghĩ của anh, anh còn đang không biết nên từ chối bí thư chi bộ thôn thế nào đây, may mà có cô giúp đỡ, nếu không anh chỉ có thể cắn răng nói không đi.
“Lục Dữ, nếu……” Thịnh Ngọc Châu định hỏi, nếu sau này cô về thành phố rồi, anh ấy với Lục Thu Hạo sẽ thế nào? Anh có thể thi đại học cùng cô không? Nhưng nghĩ lại thì… Chắc chắn không ổn.
Bởi vì nếu anh cũng học đại học, Lục Thu Hạo phải làm sao? Với sự hiểu biết của Thịnh Ngọc Châu qua thời gian tiếp xúc với Lục Dữ, cô chắc chắn Lục Dữ sẽ không vứt bỏ Lục Thu Hạo.
Mà Lục Thu Hạo lại không có khả năng thi đỗ đại học, nếu làm ăn buôn bán… Nếu làm ăn buôn bán… À, đúng, như vậy có thể dẫn Lục Thu Hạo đi cùng. Đợi đến khi bắt đầu cải cách…
Nghĩ vậy, hai mắt Thịnh Ngọc Châu lại sáng lên, cô nhìn anh nói: “Lục Dữ, chắc chắn sau này chúng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?”
Khi nói ra lời này, giọng cô còn hơi kích động, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Dữ theo bản năng, hy vọng sau này bọn họ có thể hạnh phúc dài lâu.
“Ừ.” Nghe thấy lời này, trái tim Lục Dữ cũng đập lỡ một nhịp. Anh còn muốn tương lai bọn họ sẽ hạnh phúc hơn những gì Thịnh Ngọc Châu nghĩ rất nhiều.
……
Đối với chuyện đào ao thả cá, người trong thôn cũng rất ủng hộ, bởi vì chuyện này cũng có lợi cho bọn họ, cuối vụ có thể chia cá.
Điều duy nhất bọn họ không vừa lòng chính là bí thư chi bộ thôn muốn bọn họ đi đào ao. Nghe nói lần trước đi đào kênh rạch, thanh niên trí thức trong khu tập thể bên kia đều mệt sắp c.h.ế.t rồi, tay cầm bát ăn cơm cũng không cầm nổi, nên lần này bọn họ không muốn đi nữa, dù trưởng thôn có khuyên nhủ thế nào thì không đi vẫn là không đi.
Tuy rằng lần trước công điểm kiếm được cao hơn bình thường một tí xíu, nhưng thật sự mệt c.h.ế.t người, hơn hai mươi thanh niên trí thức đều chần chờ, cũng bởi vì đào kênh rạch quá mệt, mà cả tết bọn họ đều không cảm thấy vui vẻ.
“Các cô cậu không đi, sẽ có người khác đi, đến lúc đó công điểm của người ta sẽ nhiều hơn các cô cậu.” Trưởng thôn mở miệng nói, ánh mắt nhìn bọn họ mang theo chút tức giận.
Thanh niên trí thức quay sang nhìn nhau, tuy rằng nói như vậy, nhưng mọi người đều biết, khả năng năm nay rất khó có thêm chỉ tiêu về thành phố.
Lần trước, dù đám con gái bọn họ chăm chỉ cố gắng thế nào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thắng nổi đám con trai, cho nên lần này, nữ thanh niên trí thức đều không muốn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-226-dao-ao-tha-ca-2.html.]
Nhưng về thành phố…
Có thanh niên trí thức nhìn sang người bên cạnh, nếu người ta đi mà mình lại không đi, như vậy chắc chắn công điểm của người ta sẽ vượt qua mình…
Nhưng cũng có người đã hoàn toàn buông xuôi, bọn họ đã không còn hy vọng rồi. Còn có người nghĩ đến chuyện học tập Lê Thừa Du, định tìm một người thích hợp trong thôn…
Trưởng thôn hơi bất mãn, chỉ có mấy người đồng ý như vậy, biết phân phối công việc thế nào đây? Ông ấy nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định, bắt mỗi hộ trong thôn phải cử ra một người đi đào ao thả cá.
Sau khi quyết định, trưởng thôn cũng không còn ưu sầu như trước, chỉ việc cầm cái loa đi thông báo, công việc mang tính cưỡng chế, không cần thiết phải thương lượng với mọi người.
Nhà Trần Kim Phượng.
Biết mỗi hộ gia đình đều phải cử ra một người, nhà bọn họ quyết định để Lê Thừa Du đi.
Trần Kim Phượng không vui: “Thanh niên trí thức Lê vẫn chưa kết hôn với con đâu, bây giờ vẫn chưa xem là người nhà họ Trần chúng ta.”
Đừng tưởng rằng cô không biết người trong nhà đang nghĩ gì, nếu…Nếu để là thanh niên trí thức Lê đi, chắc chắn Lê Thừa Du không thể hoàn thành công việc, cuối cùng không biết có tới tay mình hay không.
Như vậy đương nhiên Trần Kim Phượng không đồng ý rồi.
“Hiện tại thanh niên trí thức Lê đã sống dựa vào nhà chúng ta rồi, dù sao thanh niên trí thức bên kia đều phải đi, sao cậu ta có thể từ chối?” Người nói ra lời này chính là chị dâu của Trần Kim Phượng, lời nói ra hơi khắc nghiệt.
Cố Diệp Phi
“Chân cẳng của thanh niên trí thức Lê không được tốt, sao anh ấy làm nổi công việc nặng nhọc này?” Trần Kim Phượng phản bác, tóm lại không quan tâm người trong nhà nghĩ thế nào, chỉ cần không dính dáng tới thanh niên trí thức Lê là được.
Các hộ gia đình khác trong thôn cũng tranh cãi không ngừng, bởi vì thời đại này chưa triển khai kế hoạch hóa gia đình, nên đa số các nhà đều có vài đứa con trai, ai cũng nghĩ dựa vào đâu mà mình phải đi chứ không phải anh/em khác?
Đương nhiên, cũng có người thật thà, cha mẹ nói thế nào, bọn họ làm như thế.
….
Phía bên này, Thịnh Ngọc Châu hơi khó xử nhìn Lục Dữ, ánh mắt mang theo quan tâm và lo lắng: “Lục Dữ, không ngờ, cuối cùng vẫn phải đi.”
“Kết quả này đã rất tốt rồi, mỗi hộ trong thôn đều phải cử ra một người, có thể nhanh chóng hoàn thành công việc.” Lục Dữ trấn an Thịnh Ngọc Châu, sự thật cũng là như vậy, nhiều người cùng nhau làm việc, có thể đào xong ao cá trong thời gian ngắn.
“Anh lại phải vất vả rồi.” Thịnh Ngọc Châu quyết định lần này mình phải học nấu ăn tử tế, sau đó nuôi Lục Dữ trắng trẻo mập mạp mới được!