XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 225: Đào ao thả cá (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:15:42
Lượt xem: 65
“Bí thư chi bộ Triệu, nếu là cơ hội tốt, vậy thì nhường các đồng chí khác đi.” Lần trước vừa bắt đầu đi đào kênh rạch, Lục Dữ đã hối hận rồi. Bởi vì khi anh đi đào kênh rạch, công việc lặt vặt khác trong nhà đều đến tay Thịnh Ngọc Châu.
Anh không nỡ.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu ngồi yên bên cạnh không nói gì, bí thư chi bộ thôn cũng không phát hiện ra vừa rồi Thịnh Ngọc Châu đã véo Lục Dữ. Ông ấy cau mày nhìn qua, ánh mắt không mấy tán đồng.
“Cậu không cố gắng làm việc, sao nuôi được thanh niên trí thức Thịnh?” Tất nhiên là bí thư chi bộ thôn không biết chuyện Lục Dữ lén lút đến chợ đen kiếm tiền, nên cho rằng chỉ với công điểm của một mình Lục Dữ, sẽ không nuôi nổi Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu, ông ấy đang tạo cơ hội cho Lục Dữ.
Tuy rằng Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo cũng làm việc nhà nông, nhưng công điểm của hai người cộng lại còn không đủ để nuôi chính bản thân hai người.
Lời bí thư chi bộ thôn nói, khiến Lục Dữ phải quay sang nhìn Thịnh Ngọc Châu bên cạnh, sau đó anh trầm mặc.
Thịnh Ngọc Châu biết người trong thôn chỉ thích áp bức Lục Dữ, cô nghi ngờ quay sang hỏi bí thư chi bộ thôn: “Bí thư chi bộ Triệu, không phải thôn mình có hồ nước à? Sao còn phải đào ao thả cá?”
Nuôi cá trong hồ nước không được sao?
“Hồ dùng để trữ nước, hơn nữa quá sâu, không thích hợp nuôi cá!” Bí thư chi bộ Triệu đáp lại một câu, thái độ bình thường, không hề có ý định giải thích kỹ càng cho Thịnh Ngọc Châu, bởi vì trong mắt bí thư chi bộ Triệu, Thịnh Ngọc Châu chỉ thuận miệng hỏi như vậy, cô ấy thì biết gì về nuôi cá?
“Vâng.” Thịnh Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó không hỏi thêm nữa. Ánh mắt nhìn qua, đột nhiên cô nhớ ra mình vẫn chưa rót nước cho bí thư chi bộ, nên lập tức đứng dậy, còn cố ý rót cho ông ấy một cốc nước ấm.
Khi trông thấy hành động này của Thịnh Ngọc Châu, bí thư chi bộ Triệu còn kinh ngạc nhìn cô thêm vài lần, trước đây ông ấy cho rằng thanh niên trí thức Thịnh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không ngờ cũng khá tốt.
“Lục Dữ, thanh niên trí thức Thịnh là con gái thành phố, cậu nhẫn tâm để cô ấy theo cậu chịu khổ sao?” Bí thư chi bộ thôn biết chắc chắn để ở bên Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ đã phải tốn không ít công sức.
Tuy rằng không biết ngày thường bọn họ ở bên nhau thế nào, nhưng đâu phải ông ấy không hiểu lòng người.
Nghe ông ấy nói ra câu này, Lục Dữ mím môi, còn Thịnh Ngọc Châu bên cạnh lại mở miệng nói: “Bí thư chi bộ Triệu, cháu cũng thương Lục Dữ nhà cháu mà, sao những ngời khác trong thôn không đi? Lục Dữ nhà cháu vừa phải làm việc, vừa phải chăm sóc chúng cháu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-225-dao-ao-tha-ca-1.html.]
Thịnh Ngọc Châu vươn tay nắm lấy tay Lục Dữ, giọng điệu nhẹ nhàng quan tâm, bí thư chi bộ thôn không đau lòng nhưng cô đau lòng.
Cùng lắm thì… Cùng lắm thì…
Thịnh Ngọc Châu cố gắng tìm tòi cách kiếm tiền trong đầu mình, đáng tiếc hiện tại buôn bán bị coi là đầu cơ trục lợi, sẽ bị bắt đi tù, còn gửi bài cho báo chí gì đó… Bản lĩnh văn chương của cô lại không tốt lắm.
Thứ duy nhất cô có thể kiêu ngạo chính là tiếng Anh, nhưng mà Thịnh Ngọc Châu không biết chỗ nào cần nhân viên phiên dịch, hiện tại lại đang sống ở nông thôn, dù người nước ngoài có đến, bọn họ cũng chỉ đến đô thị lớn, sao có thể tới nơi khỉ ho cò gáy này.
“Lục Dữ, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, em hy vọng chúng ta đều khỏe mạnh…” Sau khi nói xong câu này, Thịnh Ngọc Châu quay đầu, nhìn về phía Lục Dữ bằng ánh mắt dịu dàng thắm thiết, chứa chan tình cảm.
Bí thư chi bộ thôn ở bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy ê hết cả răng, sao lại… Buôn nôn như vậy? Đúng là không rụt rè chút nào.
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, Lục Dữ cũng xúc động không thôi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua chua ngọt ngọt. Anh rũ mắt, không dám nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, hai tai đã đỏ ửng lên.
Bí thư chi bộ thôn thấy vậy, có lẽ cũng đã hiểu ra. Ánh mắt ông ấy nhìn qua người Thịnh Ngọc Châu, nói: “Thanh niên trí thức Thịnh, nếu Lục Dữ đi đào ao cá, thì cô với Lục Thu Hạo có thể không cần ra đồng làm việc.”
Bí thư chi bộ thôn cho rằng, Thịnh Ngọc Châu ở bên Lục Dữ, vì coi trọng điểm này trên người anh, ông ấy không tin Thịnh Ngọc Châu thật lòng thích Lục Dữ.
Thịnh Ngọc Châu khẽ lắc đầu: “Bí thư chi bộ Triệu, cháu với Lục Dữ rất muốn ủng hộ và giúp đỡ, nhưng thật sự có lòng mà không đủ sức, lần trước đi đào kênh rạch, Lục Dữ còn b thương ở tay…”
Thịnh Ngọc Châu bình tĩnh nói dối, Lục Dữ ở bên cạnh nghe thấy cũng không phản bác, còn gật đầu vài cái, tỏ vẻ tôi bị thương, không thể tiếp tục làm việc nặng nhọc.
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, bí thư chi bộ thôn khẽ nhíu mày, sau đó tiếp tục khuyên nhủ hồi lâu, đáng tiếc, đều không thể thuyết phục Lục Dữ, ngược lại khiến ông ấy có cảm giác hình như bản thân đã quá hà khắc với chàng trai này.
Tuy rằng trước kia Lục Dữ là con cháu nhà địa chủ, nhưng bao nhiêu năm qua cậu ấy cũng vất vả rồi, mọi người không nên quá hà khắc với cậu ấy… nhỉ?
Trước khi ra về, bí thư chi bộ thôn còn nghĩ xem nhà nào trong thôn thích hợp với chuyện đào ao thả cá này, không thể chậm trễ giống như lần đào kênh rạch trước đó…