XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 224: Từ chối
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:15:06
Lượt xem: 52
Tuy rằng sau một khoảng thời gian xuống nông thôn Lê Thừa Du đã đen đi nhiều vì phơi nắng, nhưng vốn dĩ vẻ ngoài của anh ta không tệ, hơn nữa còn biết ăn nói, biết dỗ dành con gái, rất nhanh Trần Kim Phượng đã ở bên anh ta.
Lê Thừa Du cũng cảm nhận được cuộc sống đã dễ chịu hơn rất nhiều từ khi ở bên Trần Kim Phượng.
Trần Kim Phượng có năng lực, có thể làm việc giúp anh ta, trong nhà có đồ ăn, có thể đưa đồ ăn cho anh ta.
“Kim Phượng, hình như cha mẹ em không thích anh lắm.” Hai người tan làm cùng nhau, Lê Thừa Du nhẹ nhàng mở miệng nói với Trần Kim Phượng bên cạnh, trên mặng phiếm chút ưu sầu.
“Sao có thể? Anh đừng nghĩ linh tinh. Cha mẹ em rất hoan nghênh anh đó!” Vừa nghe thấy Lê Thừa Du nói như vậy, Trần Kim Phượng vội vàng mở miệng dỗ dành Lê Thừa Du.
“Thật à? Vậy thì tốt, Kim Phượng, anh chỉ sợ… Chỉ sợ cha mẹ em không thích anh, sẽ ngăn cản đôi ta thôi. Đều do anh không có bản lĩnh, đợi chúng ta kết hôn rồi, còn phải ở nhà em…” Dáng vẻ gầy yếu thư sinh đang ấm ức của Lê Thừa Du, khiến Trần Kim Phượng hồ đồ không phân rõ đông tây nam bắc.
“Không đâu, ở nhà em càng tốt, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này, chúng ta sẽ hạnh phúc…” Trần Kim Phượng thật sự thích Lê Thừa Du, nghĩ đến sau này mình có thể sống bên Lê Thừa Du cả đời, cô cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nghe Trần Kim Phượng nói vậy, Lê Thừa Du chỉ ừ một tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên lại nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu đang vui vẻ chơi đùa bên bờ sông, Lục Dữ cũng đang nghịch nước ở chỗ đó.
Trông thấy cảnh này, Lê Thừa Du cực kỳ ghen ghét.
Nhưng nhìn qua Lục Dữ bên cạnh, biết bản thân không thể sánh bằng, cuối cùng thu lại ánh mắt, đặt tất cả hy vọng trên người cô gái bên cạnh.
……
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu tan làm đang ngồi bên bờ sông xem Lục Dữ bắt cá, Lục Thu Hạo cũng muốn lội xuống nước, nhưng bị Lục Dữ cưỡng ép ngồi trên bờ.
Nước sâu như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
“Lục Dữ, cẩn thận nhé.” Thịnh Ngọc Châu lo lắng mở miệng, sợ Lục Dữ xảy ra chuyện.
“Anh biết bơi.” Lục Dữ trấn an Thịnh Ngọc Châu, nước sâu chỉ là lý do ngăn cản Lục Thu Hạo xuống nước, thật ra nước không sâu lắm.
Cố Diệp Phi
“Thật sự có cá chứ?” Thịnh Ngọc Châu hơi nghi ngờ, cho rằng dưới sông này không có cá, bởi vì cô đã từng tìm thử rất nhiều lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-224-tu-choi.html.]
“Có.”
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói chuyện với Lục Dữ, Lục Thu Hạo cũng nhìn xuống sông với ánh mắt tràn đầy chờ mong, hy vọng anh trai thật sự bắt được cá.
Giây tiếp theo, một tiếng ùm vang lên, cây trúc nhọn cắm vào một con cá không lớn lắm.
“Oa!” Vừa trông thấy cá, Lục Thu Hạo lập tức hưng phấn, có cá, thật sự có cá!!!
“Oa, Lục Dữ, anh lợi hại thật đấy.” Hai mắt Thịnh Ngọc Châu cũng sáng ngời, đã rất lâu rồi cô không ăn cá.
Nghe Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo khen mình, khóe miệng Lục Dữ cũng cong lên, hơi thở hạnh phúc bao phủ quanh người Lục Dữ.
Không ít thôn dân đều trông thấy cảnh ba người cầm gậy trúc cắm con cá mang về nhà, là bắt trong sông, vì thế sau đó không ít người cũng bắt đầu mang giỏ tre, gậy trúc… Đi bắt cá.
“Lục Dữ, chúng ta……” Thịnh Ngọc Châu đang định nói nấu cá chua ngọt nhé, đột nhiên lại nghĩ tới bọn họ không có đủ nguyên liệu, ngẫm nghĩ một lát, cô nói tiếp: “Hấp lên đi!”
Cách nấu này đơn giản nhất, hơn nữa trước đó bọn họ còn trồng một vườn rau nhỏ sau nhà, bỏ hành và gừng vào là được.
Khi Thịnh Ngọc Châu đang vui vẻ nói nên nấu thế nào thì bí thư chi bộ lại cố ý tới tìm Lục Dữ: “Trong thôn chuẩn bị đào ao cá, sau khi gieo trồng vụ xuân xong, cũng không còn bận rộn…”
Ý của bí thư chi bộ rất rõ ràng, muốn Lục Dữ nhận việc này.
“Lần trước đi đào kênh rạch, cậu vất vả rồi, công điểm lần này cũng tính giống lần trước.” Bí thư chi bộ thôn cố ý nhấn mạnh chuyện công điểm, bởi vì ông ấy biết Lục Dữ phải nuôi Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo, hai người không làm được nhiều, nên Lục Dữ nhất định phải cố gắng hơn.
“Bí thư chi bộ, không biết trong thôn có bao nhiêu người đi……” Thịnh Ngọc Châu ngồi bên cạnh mở miệng hỏi, cô không muốn Lục Dữ đi, lần trước đi đào kênh rạch, Lục Dữ đã mệt gần c.h.ế.t rồi.
Khi hỏi câu này, cô còn vươn tay, véo mạnh vào eo Lục Dữ một cái.
Bị Thịnh Ngọc Châu véo đau, nhưng trên mặt Lục Dữ không lộ ra chút nào, chỉ mở miệng nói theo Thịnh Ngọc Châu: “Bí thư chi bộ Triệu, cháu còn rất nhiều việc nhà nông phải làm, chuyện đào ao cá cứ giao cho thôn dân khác đi ạ, trong thôn nhiều người như vậy, cháu tin chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Lục Dữ từ chối, Thịnh Ngọc Châu không muốn anh đi, anh cũng muốn bớt ra chút thời gian làm việc khác, vất vả kiếm công điểm thà đi làm gì đó kiếm tiền còn hơn.
Vừa nghe thấy lời này của Lục Dữ, sắc mặt bí thư chi bộ thôn lập tức không vui: “Lục Dữ, đây là cơ hội tốt…”