Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 220: Trả thù (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:13:09
Lượt xem: 62

Khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, Lục Dữ không hỏi cô đi đâu, sau khi bận việc xong mới ra ngoài theo, thì trông thấy Thịnh Ngọc Châu đang đứng cùng một chỗ với cậu con trai tham gia quân ngũ nhà họ Trần.

Nhìn từ góc độ của anh, hai người trò chuyện với nhau rất vui.

Một cao lớn một nhỏ xinh, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Khoảnh khắc ấy, Lục Dữ cảm thấy cực kỳ gai mắt. Tuy biết rõ Thịnh Ngọc Châu với Trần Bân Nguyên sẽ không có chuyện gì, nhưng anh vẫn không nhịn được nổi cơn ghen.

Trong giây phút đó, ý nghĩ âm u mà anh luôn cất giấu trong lòng cũng dần dần trồi lên, anh muốn giấu Thịnh Ngọc Châu đi, không cho bất cứ kẻ nào trông thấy…

Nhưng ý nghĩ âm u như thế vừa dâng lên đã bị Lục Dữ ép trở lại, trong lòng còn âm thầm phỉ nhổ bản thân một phen, đồng thời anh cũng trốn về phòng, giấu mình đi.

Nhưng Lục Dữ không ngờ, bản thân càng áp lực sức công phá càng mạnh, càng không nhìn thấy trong đầu càng suy nghĩ miên man, sợ Thịnh Ngọc Châu sẽ thật sự bị Trần Bân Nguyên cấp cướp mất.

Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu quay về, cảm xúc anh giấu đi cũng bùng nổ. Tay anh giữ chặt eo cô, ấn cô trên tường, hôn thật sâu.

Một lúc lâu sau, môi Thịnh Ngọc Châu đã sưng đỏ, cô nhìn Lục Dữ, đôi mắt đẹp ngập nước, hơi thở dồn dập, nhìn là biết vừa bị “Bắt nạt” thảm.

Lục Dữ nhìn thấy, hô hấp càng nặng nề, khó khăn lắm mới dời được tầm mắt, nơi nào đó đã mất khống chế bắt đầu thức tỉnh rồi, Lục Dữ phải cố hết sức mới khiến nó bình tĩnh lại.

Cố Diệp Phi

“Ngọc Châu.” Lục Dữ mở miệng, giọng nói khàn khàn khô khốc, vừa thốt ra, mới nhận ra giọng mình hơi quái dị, anh lập tức ngậm miệng lại.

“Lục Dữ, anh làm cái gì thế?” Thịnh Ngọc Châu nũng nịu mắng một tiếng, nhưng cô không hề để ý tới, lúc này tiếng kêu của mình lại quyến rũ như thế.

Nghe Thịnh Ngọc Châu mở miệng, không biết là vì trong lòng luôn nhớ mong, hay vì chuyện vừa rồi quá kích thích, nơi nào đó của Lục Dữ vốn đã “Bình tĩnh” lại, bây giờ lại bắt đầu ngóc đầu dậy.

Lục Dữ buông lỏng tay Thịnh Ngọc Châu ra theo bản năng, tạo khoảng cách giữa mình với Thịnh Ngọc Châu, không muốn Thịnh Ngọc Châu nhận ra.

“Ngọc Châu, xin lỗi em.” Lục Dữ muốn hỏi, em vừa nói chuyện gì với Trần Bân Nguyên, nhưng lời nói đã tới bên miệng lại không nói ra, sợ mình hỏi, Thịnh Ngọc Châu lại hiểu lầm mình không tin tưởng cô ấy.

Thật ra anh chỉ… Chỉ cảm thấy thân phận của mình không xứng với cô…

Chỉ sợ cô sẽ bị cướp mất…

Nhưng xét cho cùng, vẫn là không tin tưởng. Anh sợ, sợ khi mình chưa có tương lai, Thịnh Ngọc Châu đã bị người ta cướp mất rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-220-tra-thu-1.html.]

“Hừ.” Thịnh Ngọc Châu nũng nịu hừ một tiếng. Trước đó mới thơm anh một cái anh đã đỏ mặt, một lúc lâu sau vẫn không nói thành lời, cô còn tưởng rằng Lục Dữ là chàng trai ngây thơ nữa, bây giờ anh lại dũng mãnh như vậy…

“Đừng nóng giận.” Thấy Thịnh Ngọc Châu như vậy, toàn bộ ý nghĩ âm u trong lòng đều hóa thành hư không, lúc này Lục Dữ chỉ cảm thấy sốt ruột và khủng hoảng. Khi nói ra câu này, anh còn hung hăng cho mình một cái tát.

Thấy vậy Thịnh Ngọc Châu sợ tới mức nhảy dựng lên, bàn tay nõn nà vội vàng che kín mặt anh, mặt đầy thương tiếc: “Sao tự dưng lại đánh mình thế? Có đau không? Đúng là ngốc muốn chết!”

Cái đồ ngốc Lục Dữ này, cô trách anh khi nào?

“Không đau.” Thấy Thịnh Ngọc Châu quan tâm mình như vậy, hoảng loạn trong lòng Lục Dữ mới tan đi đôi chút, thay vào đó là áy náy, đặc biệt khi nhìn thấy đôi môi sưng đỏ, con ngươi ngập nước kia… Đều tại anh.

“Vừa rồi sao đột nhiên anh lại…” Vừa nghe thấy Lục Dữ nói không đau, Thịnh Ngọc Châu lại hờn dỗi một câu. Biết anh quật cường, cô cũng không hỏi lại, mà chuyển sang chủ đề khác.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt cô hơi đỏ, tim cũng đập nhanh hơn.

Lục Dữ không dám nói với Thịnh Ngọc Châu bởi vì mình ghen nên mới làm vậy. Anh mím môi, đôi môi hồng hào biến thành tái nhợt, dáng vẻ thất thố: “Xin… Xin lỗi.”

Thịnh Ngọc Châu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang thất thố trước mắt, câu xin lỗi này khiến Thịnh Ngọc Châu rất không vui.

Cô cần anh xin lỗi sao?

……

Buổi tối khi ăn cơm, Lục Thu Hạo phát hiện ra hình như anh trai mình với chị Ngọc Châu đều không vui lắm, nhất thời khiến cậu cũng lo lắng vân vê góc áo mình, cố nghĩ xem có phải bản thân đã làm sai chuyện gì hay không.

“Chị Ngọc Châu, chị sao… Sao thế?” Lục Thu Hạo không dám nói chuyện với Lục Dữ, cảm giác anh trai mình quá hung dữ, đành phải nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, mở miệng cẩn thận hỏi thăm.

“Anh trai em ngốc, chọc giận chị.” Thịnh Ngọc Châu trừng mắt lườm Lục Dữ một cái, không hề có ý định giấu giếm trước mặt trẻ con.

Khi nghe thấy không phải lỗi của mình, Lục Thu Hạo còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà thấy chị Ngọc Châu nói là do anh trai, cậu lại nghi hoặc, sao anh trai lại chọc giận chị ấy nhỉ?

“Anh trai, sao anh lại chọc giận chị Ngọc Châu thế? Mau xin lỗi chị ấy đi.” Lục Thu Hạo chỉ dạy anh trai mình, vì suy nghĩ cho sự hài hòa của cái nhà này, cậu cũng khổ lắm chứ bộ.

“Đã xin lỗi rồi.” Thịnh Ngọc Châu lại trừng mắt thêm lần nữa, chính vì đã xin lỗi, mới khiến Thịnh Ngọc Châu bực mình như vậy, đã hôn cô còn xin lỗi! Lúc đó là lúc nên xin lỗi sao? Một câu xin lỗi đã phá hỏng hết bầu không khí mập mờ, phá hỏng hết bong bóng màu hồng phấn giữa hai người rồi còn đâu. Lúc ấy chắc chắn Lục Dữ không nói thật suy nghĩ trong lòng mình…

Thấy Lục Dữ ấp úng, Thịnh Ngọc Châu càng bực mình, anh ấy không thể nói một câu thích sao?

Loading...