XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 218: Hiếu thảo
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:12:03
Lượt xem: 81
Mấy con heo được làm sạch sẽ đặt trên bàn, sau đó thôn dân bắt đầu xếp hàng, nhìn Lục Dữ bình thản như không nhưng thực tế anh đã nhanh chân bước vào vị trí xếp hàng rồi.
Ban nãy Thịnh Ngọc Châu nói cô muốn ăn tóp mỡ, nhưng thịt mỡ ai chẳng thích, nếu xếp hàng phía sau, căn bản không tới lợt mình.
Lượng thịt mỗi nhà được chia dựa theo công điểm năm nay của bọn họ, Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo tương đối kém cỏi, tuy rằng một mình Lục Dữ có thể làm việc bằng hai người, nhưng cũng không được chia bao nhiêu.
Lục Dữ yêu cầu nửa nạc nửa mỡ, còn xin thêm hai đoạn xương ống, rồi dùng dây cỏ buộc chặt lại. Thịnh Ngọc Châu thấy vậy cười hì hì, cô cảm giác hiện tại mình trở nên hư hỏng rồi, vì sao mới chiếm được món lợi nhỏ tí ti cô đã cao hứng như vậy?
Nhìn Lục Dữ nhanh nhẹn xâu gọn thịt và xương cốt, Thịnh Ngọc Châu vô cùng tích cực xách giúp anh, sau đó thấy Lục Thu Hạo cũng đang trông mong nhìn mấy xâu thịt, cô lại chia cho Lục Thu Hạo xâu thịt để cậu cầm về nhà.
Hai người cười hì hì, nhìn vô cùng hạnh phúc, tung tăng xách thịt về nhà. Lục Dữ thong thả nện bước theo sau, nụ cười bên khóe môi vừa dịu dàng vừa anh tuấn.
Nhìn từ phía sau, cực kỳ giống một gia đình ba người, vừa ấm áp đến cực điểm vừa tràn đầy hạnh phúc. Thanh niên trí thức trông thấy cảnh này, trong mắt vô thức sinh ra chút hâm mộ.
Hâm mộ qua đi, lại nghĩ tới thân phận của Lục Dữ, bọn họ thở dài một hơi, thật sự không hiểu nổi Thịnh Ngọc Châu coi trọng điểm nào trên người Lục Dữ, đúng là mắt mù mà.
Cố Diệp Phi
Không quan tâm trong lòng người khác nghĩ thế nào, chỉ biết rằng hiện tại Thịnh Ngọc Châu đang rất cao hứng, Lục Thu Hạo cũng rất vui, cả năm mới được chia thịt heo một lần, còn được chia khá nhiều, hì hì hì.
……
Thủ đô.
Khi nhận được bưu phẩm gửi đến từ thôn Minh Hà, cha mẹ Thịnh còn vô cùng kinh ngạc. Trước đây đều là bọn họ gửi đồ qua bên đó, ở nông thôn kia thì kiếm được thứ gì? Có thứ gì tốt Ngọc Châu giữ lại tự mình dùng là được rồi, sao còn gửi đồ về cho bọn họ?
“Ngọc Châu nhà chúng ta gửi thứ gì về thế?” Khi mẹ Thịnh mở lá thư ra xem, cha Thịnh đã tò mò nhìn về phía kiện bưu phẩm kia, cũng dùng tay mở nó ra xem.
Bên trong đều là ngũ cốc, còn có một vài loại rau dại, quả dại hái trên núi mang về, sau đó phơi khô, cố ý gửi cho bọn họ.
Trong thư cô viết, đều là đồ cô hái trên núi, không đáng tiền, là tấm lòng cô dành cho bọn họ, sắp đến tết rồi, con gái không thể ở bên, hai người phải chăm sóc bản thân tử tế…
Cô viết rất dài dòng, cũng vô cùng dịu dàng, khi đọc lá thư này, mẹ Thịnh không nhịn nổi bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-218-hieu-thao.html.]
Nhìn thấy vợ mình khóc, cha Thịnh lập tức thả quả dại đang cầm trong tay xuống, kinh hoảng đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à? Không phải xảy ra chuyện không hay chứ?”
Mẹ Thịnh ngẩng đầu, thấy chồng mình căng thẳng như vậy, giọt nước ngưng tụ trong hốc mắt chảy ra theo cái chớp mắt của bà ấy, khiến cha Thịnh sợ tới mức suýt nữa tim đã ngừng đập, cho rằng con gái yêu đã xảy ra chuyện thật rồi, nên vội vàng cướp lấy lá thư kia, đọc nhanh như gió.
Phát hiện ra trong thư không viết Ngọc Châu đã xảy ra chuyện, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bình tĩnh lại, ông ấy cười vỗ về vợ mình: “Không phải con gái không xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngọc Châu ở nông thôn thiếu thốn đủ thứ, còn… Còn cố ý lên núi hái rau dại, quả dại cho chúng ta. Chúng ta có thiếu mấy thứ thổ sản này đâu, chỉ cần con bé mạnh khỏe, chính là hiếu thuận lớn nhất với chúng ta rồi.”
Mẹ Thịnh cảm động đến mức giọng nói cũng hơi nghẹn ngào. Bà ấy biết Ngọc Châu nhà mình là đứa con gái yếu ớt, tính tình nũng nịu, vậy mà mới xuống nông thôn nửa năm, đã phải lên núi tự tìm đồ ăn cho mình rồi.
“Được rồi, Ngọc Châu không sao không phải chuyện tốt à? Hơn nữa con bé đã có thể tự chăm sóc bản thân, chúng ta nên cảm thấy vui mừng mới đúng.” Thật ra trong lòng cha Thịnh cũng rất cảm động, chỉ là ông ấy không thể hiện ra trước mặt vợ mình mà thôi.
“Không phải ông nói đã có tiếng gió chính sách sắp thay đổi sao? Khi nào Ngọc Châu nhà chúng ta mới có thể quay về thành phố?” Mẹ Thịnh hơi bất mãn dò hỏi xem bà ấy còn phải chờ tới khi nào.
“Sắp rồi, sang năm thôi.” Cha Thịnh đáp, có lẽ vì lãnh đạo vẫn đang do dự, không ai dám làm việc lỗ mãng, đành phải chậm rãi thăm dò từng bước một.
……
Thôn Minh Hà.
Thịnh Ngọc Châu dậy từ sáng sớm, mặt cười tươi tắn, năm mới tới rồi, thời gian thi đại học cũng gần thêm chút nữa, cô cảm thấy bản thân sẽ không gặp phải khó khăn gì lớn.
Khi trông thấy Thịnh Ngọc Châu cười khanh khách ra ngoài, hơi thở quanh người Lục Dữ cũng rất vui vẻ.
Có người vui nhưng cũng có người buồn, chính là nhà thím Trần trong thôn. Mấy ngày gần đây con trai thím ấy vừa quay về từ quân doanh, lẽ ra thím ấy nên vui mừng mới đúng, nào ngờ lại có chuyện khiến thím ấy không vui nổi.
“Trần Bân Nguyên! Rốt cuộc con đang nghĩ gì thế hả? Đã giới thiệu cho con nhiều người như vậy rồi, vẫn không có ai vừa mắt con sao? Nếu con đã có bạn gái ở quân doanh rồi, con cứ nói thẳng, mẹ đâu phải loại người cổ lỗ sĩ sẽ chia rẽ hai đứa.”
Sao thím Trần không lo lắng được, nhìn mà xem bạn đồng lứa với con trai đều đã lập gia đình rồi, con người ta đều đã sáu bảy tuổi, thế mà con trai mình vẫn chưa có tin tức…
“Mẹ, mấy cô gái đó… Đều không dễ nhìn.” Trần Bân Nguyên không che giấu mình là người đàn ông thích con gái xinh đẹp, trả lời thành thật với mẹ mình.
Đẹp à…