Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 212: Lên thị trấn (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:07:38
Lượt xem: 68

 Trên thị trấn.

Lục Thu Hạo vừa xuống xe, đã vô cùng tò mò nhìn ngó bốn phía xung quanh, mắt sáng lấp lánh, giống như nhìn thế nào cũng không đủ vậy, bên trái muốn xem bên phải cũng muốn xem, muốn thu tất cả cảnh sắc vào trong mắt, trên mặt nở nụ cười tươi tắn, độ cong trên khóe miệng muốn giấu cũng không giấu nổi, đối với mọi thứ đều cảm thấy vô cùng mới lạ.

“Chúng ta đến Cung Tiêu Xã trước đi.” Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ Cung Tiêu Xã kia thật sự rất chen chúc, bởi vì trên thị trấn chỉ có một nơi bán đồ như vậy, còn cuối năm thế này, nếu không nhanh chân tới trước, sợ là không dễ chen vào được.

Đề nghị của Thịnh Ngọc Châu được Lục Thu Hạo và Lục Dữ tán đồng, Lục Thu Hạo chưa từng tới nơi đó, nên cũng tò mò, còn Lục Dữ thì không bao giờ phản bác lời Thịnh Ngọc Châu, lời cô ấy nói đều đúng.

Còn về thôn dân và thanh niên trí thức cùng lên thị trấn, nhóm đầu tiên không có ý định để ý tới ba người Thịnh Ngọc Châu, nhóm thứ hai thì cho rằng ba người Thịnh Ngọc Châu đi với nhau rồi, bọn họ không qua đó tự tìm buồn bực nữa.

Khi vào cửa Cung Tiêu Xã, nhìn thấy bên trong có nhiều người như vậy, Lục Thu Hạo sợ hãi không thôi, cậu trợn tròn mắt, đứng sững sờ tại chỗ, tròng đen lúng liếng tràn đầy tò mò.

“Đi thôi, chúng ta vào trong nào.” Thịnh Ngọc Châu nói với Lục Thu Hạo, sau ó nện bước đi về phía trước.

Lục Thu Hạo nhanh chân đi theo sau Thịnh Ngọc Châu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn trái xem phải.

Lục Dữ thì bình thản như thường, vẻ mặt không buồn không vui đi sát theo sau hai người bọn họ, hôm nay anh đã quyết định sẽ đóng vai vệ sĩ, bảo vệ Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu rồi.

Nhưng mà… Điều Lục Dữ không nghĩ tới là, Lục Thu Hạo với Thịnh Ngọc Châu chui vào trong đám người lại thuận lợi như cá gặp nước, rất nhanh đã chen tới trước quầy hàng.

Thịnh Ngọc Châu cảm thấy hơi đáng tiếc vì không gặp được người bán hàng lần trước, lần đó hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

“Chị gái này, tôi muốn mua năm cân bột mì, ba tấm vải, có đường trắng… Loại này, loại này nữa… Đều lấy cho tôi.”

Thịnh Ngọc Châu chỉ tay vào thứ mình muốn mua, vô cùng hào phóng nói với người bán hàng.

Thái độ của người bán hàng chẳng ra làm sao, tiện tay cầm qua cho cô. Lục Thu Hạo đứng bên cạnh trợn tròn mắt xem, cảm thấy hai mắt của mình không đủ dùng, thứ gì cũng muốn xem một chút.

“A Hạo thích ăn kẹo à? Chị gái, lấy cho tôi hai cân kẹo nữa!” Phát hiện ra ánh mắt Lục Thu Hạo nhìn chằm chằm về phía bên đó, Thịnh Ngọc Châu lập tức mở miệng nói.

Cố Diệp Phi

Lục Dữ ở phía sau nghe thấy Thịnh Ngọc Châu tiêu hoang như vậy, anh trầm mặc nửa giây định khuyên Thịnh Ngọc Châu đừng mua nữa, đương nhiên, chỉ là đừng mua kẹo cho Lục Thu Hạo nữa. Nhưng anh chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một câu cảm khái như có như không của Thịnh Ngọc Châu “Lâu lắm rồi em không được ăn kẹo”, câu nói này khiến lời khuyên đã tới bên miệng Lục Dữ lập tức nghẹn lại.

Lục Dữ biết hôm nay sẽ lên thị trấn mua đồ với Thịnh Ngọc Châu, nên đã mang gia sản của mình theo, khi Thịnh Ngọc Châu lục túi áo mình định trả tiền, Lục Dữ đã lấy tiền và phiếu ra trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-212-len-thi-tran-1.html.]

Trước khi ra ngoài Thịnh Ngọc Châu đã cất kỹ tiền của mình, cô sợ trên đường đông đúc bị người ta trộm mất, cho nên tốc độ lấy tiền quá chậm đã bị Lục Dữ ra tay trước một bước.

Thịnh Ngọc Châu nhìn lướt qua, cũng không khăng khăng tranh trả tiền với Lục Dữ ở Cung Tiêu Xã này, đợi về nhà cô đưa cho Lục Dữ sau cũng thế cả.

Sau khi ra ngoài, nhìn đống đồ trước mặt mình, Thịnh Ngọc Châu rơi vào trầm mặc: “Sao, sao lại nhiều đồ như vậy? Nhiều thế này có mang về được không?”

“Không phải mang theo túi à?” Lục Dữ giũ cái túi trong tay ra, sắp xếp gọn gàng từng thứ một vào trong túi, dưới bàn tay khéo léo của anh, cuối cùng tất cả đồ vật đều được bỏ vào trong túi.

Lục Thu Hạo cười vui vẻ, cao hứng đến mức cả người sắp bay lên, cậu ngồi xuống cạnh hai cái túi, sau đó hưng phấn khiêng một cái lên lưng.

Tuy rằng đầu óc trẻ con, nhưng cơ thể cậu không phải cơ thể con nít, vác một túi đồ hoàn toàn không thành vấn đề.

“Tốt rồi.” Thịnh Ngọc Châu cũng nở nụ cười tươi tắn, dung nhan xinh đẹp tỏa sáng dưới ánh mặt trời mùa đông, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

Nhưng mà, bên cạnh Thịnh Ngọc Châu có hai người đàn ông, người khác không dám tiến lên bắt chuyện.

“Muốn tới tiệm cơm quốc doanh không?” Thịnh Ngọc Châu vẫn nhớ món thịt kho tàu vô cùng ngon ở tiệm cơm quốc doanh lần trước cô đến ăn.

“Em rất thích thịt kho tàu ở nơi đó.”

Cô vừa nói ra câu này, Lục Thu Hạo lập tức cao giọng hỏi: “Thịt kho tàu? Có phải ăn rất ngon không?”

Cũng lâu rồi A Hạo không được ăn thịt.

“Đi.” Lục Dữ đồng ý ngay không nghĩ ngợi chút nào, chỉ vì Thịnh Ngọc Châu nói thích.

Thịnh Ngọc Châu đang định cất bước đi về phía tiệm cơm quốc doanh, đột nhiên cô lại nhớ tới cuộc sống hiện tại của mình. Thật ra, nếu muốn sống yên ổn trong thời đại này, chỉ dựa vào bản thân cô là không thể, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào cha mẹ ở thủ đô xa xôi gửi tiền gửi đồ xuống cho cô…

Thịnh Ngọc Châu trầm mặc một lát, sau đó xoay người nói: “Hay là thôi, chúng ta đi mua thịt heo về tự mình nấu đi.”

Thịnh Ngọc Châu nghĩ, tự mình mua thịt heo về nấu sẽ tiết kiệm hơn, bây giờ cô đã bắt đầu suy xét chuyện tương lai rồi.

Chỉ mình cô thì không sao, nhưng cả Lục Dữ nữa thì không được, nếu tương lai cô thi đỗ đại học, Lục Dữ phải làm sao?

Loading...