XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 209: Cùng lên thị trấn
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:04:27
Lượt xem: 39
Trưởng thôn không có ấn tượng tốt với thanh niên trí thức nào, sau chuyện Giang Quả Nhi, ấn tượng tốt coi như bằng không rồi, sau khi nói xong ông ấy lập tức xoay người rời đi.
Lê Thừa Du vẫn đang hy vọng trưởng thôn có thể chống lưng cho mình, kết quả, chỉ một câu như vậy sao?
Không cần nghĩ cũng biết hậu quả Lê Thừa Du phải nhận thế nào, vốn dĩ thanh niên trí thức đã vô cùng bất mãn với Lê Thừa Du rồi, hiện tại khi ở trên đầu sóng ngọn gió Lê Thừa Du này còn gây chuyện, bọn họ không tức điên mới là lạ.
Đặc biệt là mấy người trước đó từng nói giúp Lê Thừa Du, nói Lê Thừa Du chưa làm sai chuyện gì, không nên đuổi Lê Thừa Du ra khỏi khu tập thể… Lúc này bọn họ đều trầm mặc, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng, chán ghét nhìn Lê Thừa Du.
Sau chuyện này, tuy rằng Lê Thừa Du đã thuận lợi ở lại khu tập thể thanh niên trí thức, nhưng lại bị tất cả mọi người trong khu tập thể xa lánh, cô lập, ngay cả nấu cơm dọn nhà gì đó, cũng tách ra làm riêng.
Trong lòng Lê Thừa Du rất giận, nhưng mà không sao, anh ta đã gửi thư về nhà rồi, đợi đến lần nghỉ phép tháng sau, anh ta sẽ lên thị trấn lấy đồ về. Sau đó cũng giống như Thịnh Ngọc Châu trước kia, chỉ cần trả thù lao không cần làm gì cả, vẫn có thể sống rất thoải mái.
…
Cố Diệp Phi
Trong sự chờ mong của mọi người, cuối cùng ngày nghỉ phép cũng tới, trùng hợp sắp đến ngày cuối năm, Thịnh Ngọc Châu nói với Lục Dữ, định lần này lên thị trấn mua luôn đồ tết.
Nhớ tới hình ảnh lần trước khi chen vào Cung Tiêu Xã mua đồ, Thịnh Ngọc Châu vẫn sợ hãi không thôi. Lần này gần đến tết rồi, khả năng còn khủng bố hơn…
Ngày thường Lục Dữ không hay tới Cung Tiêu Xã lắm, đa số đồ anh mua về đều đến từ chợ đen, nghe thấy Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, anh chỉ khẽ gật đầu.
Không hiểu sao khi thấy Thịnh Ngọc Châu lải nhải tính toán, Lục Dữ lại cảm thấy rất ấm áp, giống như cảm giác có gia đình vậy, đối với những thứ Thịnh Ngọc Châu nói muốn mua anh đều gật đầu đồng ý.
“Ừ, đều nghe em.” Trước kia cho dù ăn tết, trong căn nhà này cũng chỉ có anh và Lục Thu Hạo lẻ loi, anh lại không thích nói chuyện, bởi vậy Lục Thu Hạo cũng không nói gì, bữa cơm đoàn viên vô cùng lạnh lẽo.
Từ sau khi Thịnh Ngọc Châu chuyển tới, Lục Dữ cảm thấy ngày nào gia đình mình cũng rất náo nhiệt.
“Chị Ngọc Châu, em muốn ăn kẹo.” Lục Thu Hạo biết ngày tết là ngày gì. Trước kia mỗi khi đến tết anh trai đều mua kẹo về cho cậu, là ngày cậu chờ mong nhất trong năm.
“Được, mua cho A Hạo nhà chúng ta.” Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng xoa đầu Lục Thu Hạo, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ, cười nói với anh: “Không phải anh định để A Hạo đi bộ lên thị trấn đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-209-cung-len-thi-tran.html.]
Lục Thu Hạo nghiêng đầu nhìn Thịnh Ngọc Châu, hình như không hiểu rõ lời Thịnh Ngọc Châu nói, đi bộ lên thị trấn, là đi thế nào?
“Rất mệt đấy, hơn nữa, em cũng không muốn đi bộ xa như vậy đâu…” Thịnh Ngọc Châu vươn tay, bàn tay vô cùng mềm mại khẽ nắm lấy tay Lục Dữ, như lông chim khẽ phẩy qua lòng bàn tay anh.
Lục Thu Hạo không hiểu bầu không khí mập mờ giữa Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ, chỉ biết hình như chị Ngọc Châu không muốn đi bộ, cậu hơi sốt ruột: “Không, không, A Hạo, A Hạo có thể, A Hạo cũng muốn đi…”
Cậu cũng muốn lên thị trấn, nghe nói trên thị trấn có rất nhiều thứ hay ho.
Trong khoảng thời gian này Lục Dữ luôn bị Thịnh Ngọc Châu lén lút nắm lấy tay, cho nên khi Thịnh Ngọc Châu chạm vào tay anh, anh không phản ứng lớn như trước, cũng không thất thố như trước.
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của Lục Thu Hạo, anh quay đầu nhìn qua: “Ừ, đều đi.”
Lục Thu Hạo nghe vậy, khuôn mặt đang sốt ruột lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Tuyệt vời, anh trai tốt quá, em cũng được lên thị trấn chơi rồi, em cũng muốn đi mua kẹo!”
Nhìn Lục Thu Hạo vui vẻ nhảy nhót, Lục Dữ mới nhận ra mình không đủ quan tâm A Hạo, nếu trước đây anh quan tâm tới A Hạo một chút…
“Chúng ta cùng nhau ngồi máy kéo lên thị trấn, được không?” Thịnh Ngọc Châu không buông tay Lục Dữ ra, ánh mắt cũng đặt trên người Lục Thu Hạo, nhẹ nhàng dò hỏi: “A Hạo nhà chúng ta đã đi máy kéo lần nào chưa?”
“Vẫn chưa.” Lục Thu Hạo lắc đầu, nguyên nhân chính vì chưa đi, cho nên cậu mới tràn đầy chờ mong như vậy.
Ngày hôm sau.
Khi trời vẫn chưa sáng hẳn Lục Thu Hạo đã hứng thú thức dậy, vội vàng rời giường, nhưng mà hình như Lục Thu Hạo hơi kích động quá mức, ra ngoài mới phát hiện ra anh trai với chị Ngọc Châu vẫn chưa dậy.
Lúc này kích động và hưng phấn trên mặt mới dần dần phai nhạt, giây tiếp theo cậu lại nghĩ, hay là mình nấu cơm sáng trước nhỉ, lát nữa anh chị dậy chỉ việc ăn cơm rồi ra ngoài.
Quá tuyệt!
Nghĩ vậy, cậu lại hưng phấn xuống phòng bếp.