XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 206: Đối tượng bị xa lánh
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:02:15
Lượt xem: 54
Lê Thừa Du trừng mắt, phẫn hận nhìn hai người trước mặt.
Câu chất vấn của Lê Thừa Du, khiến động tác của Lục Dữ cứng đờ, nhưng chỉ trong giây lát, nếu là người không cẩn thận, căn bản không phát hiện ra thay đổi trên người Lục Dữ.
Cố Diệp Phi
Thực tế, Thịnh Ngọc Châu không phát hiện ra thật, cô liếc mắt nhìn Lê Thừa Du vừa bị đánh ngã ra đất, cả người đang cực kỳ chật vật kia, đột nhiên cong môi cười: “Lục Dữ tốt hơn anh nhiều, anh là đồ rác rưởi, chẳng lẽ tai anh thật sự có vấn đề à? Hình như tôi đã nói với anh không chỉ một lần!”
Thịnh Ngọc Châu cảm thấy có những người thật sự quá vô sỉ, coi lời người khác nói như gió thoảng bên tai.
Lục Dữ cũng nghe được lời này của Thịnh Ngọc Châu, tuy rằng anh biết có khả năng Thịnh Ngọc Châu đang cố ý chọc giận Lê Thừa Du, nhưng chính tai nghe được Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, sao trong lòng có thể không cao hứng, sao có thể không mừng như điên?
Lê Thừa Du nhìn đôi “Cẩu nam nữ” kia vui vẻ rời đi với nhau sau khi khoe ân ái trước mặt mình, căn bản không để lại cho người đang ngã trên mặt đất nửa ánh mắt, tức giận hung hăng đ.ấ.m mạnh một quả xuống mặt đất.
Trên mặt đất có mấy hòn đá nhỏ, đau đớn truyền đến từ bàn tay khiến hai mắt Lê Thừa Du chứa đầy nước mắt, anh ta cúi đầu, rũ mắt xuống, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác yếu ớt của mình.
……
Đúng là Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ vừa rời đi đều không để Lê Thừa Du vào mắt, hiện tại mọi ý nghĩ trong đầu Lục Dữ đều đặt trên người Thịnh Ngọc Châu rồi.
“Sau này muốn đánh người, đừng dùng tay đánh, sẽ đau đấy.” Lục Dữ dạy dỗ Thịnh Ngọc Châu, phải học được cách vận dụng điều kiện và hoàn cảnh xung quanh, ví dụ như gậy trúc, dây mây… Mấy thứ đó đánh người cũng rất đau.
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, cô cũng cảm thấy vừa rồi mình đã xúc động, không nên tự tay đánh, đối phương có đau hay không Thịnh Ngọc Châu không biết, cô chỉ biết hiện tại lòng bàn tay mình đau quá, cũng không biết ai trừng phạt ai.
“Còn nữa, nếu chỉ có một mình em, tốt nhất đừng phát sinh xung đột với người khác, tôi sợ em sẽ chịu thiệt.” Lúc này Lục Dữ không trầm mặc ít lời nữa, mà biến thành bạn trai hệ cha già lo lắng bạn gái nhỏ nhà mình sẽ bị thương.
Thịnh Ngọc Châu nghe xong, hờn dỗi phồng mặt lên, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang lải nhải không thôi trước mắt: “Còn lâu, em cũng rất thông minh đó, có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-206-doi-tuong-bi-xa-lanh.html.]
Giọng nói nhõng nhẹo vang lên, Thịnh Ngọc Châu hờn dỗi liếc mắt lườm anh một cái: “Hơn nữa, không phải em còn có anh sao? Lục Dữ, sau này anh phải bảo vệ em đó…”
Thịnh Ngọc Châu làm nũng, căn bản Lục Dữ không chịu nổi, cảm giác trái tim như không phải của mình, ngoài gật đầu ồng ý ra, hoàn toàn không nói được bất cứ chữ “Không” nào.
Việc Giang Quả Nhi gây ra ảnh hưởng vô cùng ác liệt, không chỉ người trong thôn bị ảnh hưởng, mà những người khác trong thôn biết được việc này cũng có thành kiến với thanh niên trí thức trong khu tập thể.
Trước đây chỉ nghe nói các thôn dân bắt nạt thanh niên trí thức, chưa bao giờ nghe nói có thanh niên trí thức nào lợi dụng mồm mép nhanh nhạy của mình lừa gạt người trong thôn, còn không phải chỉ đơn giản là làm việc giúp, mà là phạm tội, sẽ bị bắt vào tù, bị đưa xuống nông trường cải tạo, thậm chí bị xử b.ắ.n đó!
Sau chuyện này, thanh niên trí thức ở thôn Minh Hà chỉ có thể ru rú trong khu tập thể thanh niên trí thức, sau khi tan làm đều không dám lượn lờ trong thôn, bởi vì bọn họ biết, người trong thôn không hề chào đón bọn họ.
Thậm chí có vài người còn căm thù bọn họ, đặc biệt là nữ thanh niên trí thức, nhìn qua ai nghĩ đến một cô gái như vậy vừa ra tay đã là mấy mạng người… (Người trong thôn đã nhận định Giang Quả Nhi chính là đầu sỏ gây tội hại cả nhà thím Anh.)
Như vậy, còn ai dám tới gần thanh niên trí thức nữa? Không ném đá, phun nước miếng đã coi như không tệ rồi.
“Được rồi, giai đoạn này mọi người đừng lang thang trong thôn nữa, làm việc xong thì về khu tập thể thanh niên trí thức luôn, mọi người cùng đào kênh rạch, có thể chăm sóc lẫn nhau…” Vì hoàn cảnh bên ngoài áp bách, thanh niên trí thức càng trở nên đoàn kết.
“Đúng đấy, bởi vì Giang Quả Nhi độc ác kia, thanh niên trí thức chúng ta càng không được thôn dân ưa thích rồi.” Vương Tuyết Trúc cũng đã nghe hết lời Triệu Mộc nói, còn biết mình cũng từng bị liệt vào danh sách “Đem ra cống hiến”… Mẹ nó chứ, tuy rằng sau đó Giang Quả Nhi đã từ chối, nhưng mà Vương Tuyết Trúc vẫn nghe hiểu ý tứ bên trong.
Nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Cô nhìn lướt qua nữ thanh niên trí thức khác, nói: “Giai đoạn này mọi người cẩn thận chút…”
Vương Tuyết Trúc chưa nói hết lời, lại trông thấy Lê Thừa Du vừa bị Lục Dữ đ.ấ.m một quả ngã ra đất đang khập khiễng quay về khu tập thể thanh niên trí thức, mọi người lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Lê Thừa Du cũng rất khác thường.
Lê Thừa Du nói, tất cả những chuyện Giang Quả Nhi làm, anh ta đều không biết, nhưng mà Lê Thừa Du ở bên Giang Quả Nhi lâu như vậy, còn thường xuyên ra ngoài hẹn hò, ai tin anh ta không biết gì cả?
Cho nên, Lê Thừa Du cũng trở thành đối tượng bị xa lánh.