XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 205: Rẻ tiền hơn kỹ nữ
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:00:46
Lượt xem: 58
Không túm được tay Thịnh Ngọc Châu, Lê Thừa Du cũng không để ý, vẫn trưng ra vẻ mặt hối hận, kể lể về hiện thực khó tiếp thu hiện tại.
Cũng hy vọng Thịnh Ngọc Châu có thể tha thứ cho anh ta.
Hai mắt Lê Thừa Du nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu: “Anh đáng chết!”
Khi nói xong, còn tự đánh vào mặt mình.
Nhìn Lê Thừa Du đang diễn sâu trước mắt, Thịnh Ngọc Châu chỉ thấy buồn cười, muốn xin lỗi, anh ta không thể đánh thật một chút sao? Nhẹ nhàng vỗ bản thân một cái như vậy nghĩ cô ngu chắc?
Cố Diệp Phi
“Anh đang chọc cười đấy à?” Mặt Thịnh Ngọc Châu đầy ghét bỏ, hoàn toàn không bị cảm động, ngược lại bị dầu mỡ làm buồn nôn. Dù Giang Quả Nhi không tốt đi nữa, không phải cũng do ý chí của bản thân anh ta không đủ sao?
Nếu là tiên sinh Ốc Đồng của cô, anh ấy sẽ không…
Hả? Vì sao lúc này cô lại nghĩ đến tiên sinh Ốc Đồng của cô nhỉ?
Vốn dĩ Lê Thừa Du đang trưng ra vẻ mặt hối hận, sau khi Thịnh Ngọc Châu nói ra câu này, vẻ mặt hối hận biến thành cứng đờ xen lẫn kinh ngạc, hình như không ngờ Thịnh Ngọc Châu lại đối xử với mình như vậy.
“Ngọc Châu, em, em đang nói gì thế?” Lê Thừa Du há hốc mồm nhìn Thịnh Ngọc Châu, cho dù trước đó đã từng bị Thịnh Ngọc Châu ghét bỏ đuổi đi, Lê Thừa Du vẫn cho rằng trong lòng Thịnh Ngọc Châu địa vị của bản thân là cao nhất.
“Ngọc Châu, đừng đùa nữa, em còn như vậy, anh sẽ giận thật đó.” Anh ta cho rằng lần trước khi mình tới tìm Thịnh Ngọc Châu, vì có Lục Thu Hạo bên cạnh, Ngọc Châu mới không dám đối xử tốt với mình..
Lê Thừa Du bước đến, nhăn mặt kéo tay Thịnh Ngọc Châu, nếu cô ấy còn tiếp tục như vậy, anh ta sẽ giận thật, sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa.
“Chậc, không phải lần trước chúng ta đã nói rõ rồi sao? Anh đi đường quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, anh không tự nhìn lại bản thân anh xem, có điểm nào xứng đôi với tôi không? Đúng là người xấu hay tác quái, không hiểu anh lấy đâu ra tự tin, tự tiểu một bãi soi lại chính anh đi!”
Thịnh Ngọc Châu cười nhạo không khách sáo chút nào, cô vẫn nhớ trước đây khi nguyên chủ xuống nông thôn theo Lê Thừa Du, hai bên gia đình coi như đã gặp mặt nhau nói chuyện rồi, kết quả thì sao?
Bây giờ Giang Quả Nhi vừa xảy ra chuyện, Lê Thừa Du đã lập tức chạy tới trước mặt mình cầu xin tha thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-205-re-tien-hon-ky-nu.html.]
Sao da mặt Lê Thừa Du có thể dày như vậy?
Bị châm chọc, Lê Thừa Du lập tức thay đổi sắc mặt, thẹn quá hóa giận với Thịnh Ngọc Châu “Chê nghèo yêu giàu” này: “Thịnh Ngọc Châu, cô cho rằng cô có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn không phải tìm một thằng nhà quê sao? Chẳng lẽ cô còn muốn sống cả đời ở nông thôn này?”
“Không phải ỷ vào bản thân có chút nhan sắc, lừa gạt đám con trai nông thôn làm việc giúp cô sao? Người như cô, còn rẻ tiền hơn kỹ nữ thanh lâu thời cổ đại, nếu không phải do lòng tôi lương thiện, cô cho rằng ai thèm nhìn trúng cô?”
Khi nói ra lời này, sắc mặt Lê Thừa Du cũng đã trở nên vặn vẹo, bởi vì chân bị gãy, tính tình anh ta đã hoàn toàn không còn dáng vẻ nhẹ nhàng nho nhã trước kia, ngược lại trở nên vặn vẹo, táo bạo.
“Bốp!”
Thịnh Ngọc Châu tức giận tát mạnh vào mặt Lê Thừa Du, mạnh đến mức tay cũng đỏ lên. Giây tiếp theo, Lê Thừa Du lại bị người ta đ.ấ.m một quả ngã lăn ra đất.
Lê Thừa Du ngã xuống đất, trên mặt đau rát, hung tợn trừng mắt nhìn qua.
Từ đằng xa, Lục Dữ đã trông thấy hình ảnh Lê Thừa Du tiếp cận Thịnh Ngọc Châu, vốn dĩ anh định lén lút qua đó, nghe trộm… Khụ khụ, nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì.
Sau đó, nghe được những lời kia của Lê Thừa Du, sao anh có thể nhẫn nhịn.
Lúc này, anh đang ôm tay ngọc thon nhỏ của Thịnh Ngọc Châu, mặt đầy đau lòng: “Mặt anh ta dày như vậy, đánh có đau không?”
Khi nói ra lời này, nhìn bàn tay trắng nõn đã đỏ ửng lên của Thịnh Ngọc Châu, anh lại vô cùng đau lòng, khẽ thổi cho cô: “Có đau không?”
Trông thấy cảnh này, hai mắt Lê Thừa Du trừng lớn như sắp nứt ra, anh ta vẫn luôn cho rằng vì không muốn làm việc nên Thịnh Ngọc Châu mới tìm một thằng nhóc ở nông thôn để dựa vào.
Cho dù như vậy, chắc chắn Thịnh Ngọc Châu sẽ không thích thằng nhóc nông thôn kia, bởi vì trước đây người Thịnh Ngọc Châu vẫn luôn thích là anh ta, thích kiểu người đọc sách nho nhã như anh ta.
Nhưng mà, hiện tại trông thấy Thịnh Ngọc Châu nũng nịu nhìn Lục Dữ, trong đôi mắt long lanh còn đầy tình cảm… Lê Thừa Du không thể không thừa nhận sự thật này.
“Thịnh, Thịnh Ngọc Châu, không, không phải cô thật sự thích… Thằng chó con Lục Dữ này rồi chứ?” Lê Thừa Du chỉ vào Lục Dữ, mở miệng chất vấn Thịnh Ngọc Châu.
Thân phận của Lục Dữ còn đê tiện hơn đám thôn dân chân đất kia, anh ta là con cháu nhà địa chủ đấy, chẳng lẽ Thịnh Ngọc Châu không sợ sao? Tương lai sẽ có một ngày…