XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 198: Đốt lửa
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:50:06
Lượt xem: 51
Trong hai ngày Thịnh Ngọc Châu tới tháng kia, Lục Dữ chăm sóc cô rất khá, sợ Thịnh Ngọc Châu bị lạnh, anh còn cố ý làm một cái túi chườm ấm cho cô đắp lên bụng, cũng không cho cô động tay vào việc gì, cứ như chăm sóc búp bê bằng sứ vậy.
Ban đầu Lục Thu Hạo vẫn chưa biết, còn định kéo Thịnh Ngọc Châu đi rửa rau cùng mình. Sau đó bị Lục Dữ nghiêm mặt ngăn lại, cũng nói cho Lục Thu Hạo biết, hôm nay Thịnh Ngọc Châu không thoải mái.
Lục Thu Hạo vừa nghe thấy thế, vội vàng quan tâm: “Chị Ngọc Châu mệt à? Vậy phải nghỉ ngơi nhiều vào, phải uống thuốc nữa.”
Sau đó cậu ấy lại hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Chị Ngọc Châu đã uống thuốc chưa? Đừng chê đắng không uống.”
Cậu nghiêm túc như ông cụ non, cầm lấy rổ rau trong tay Thịnh Ngọc Châu: “Chị Ngọc Châu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, để A Hạo rửa là được rồi.”
Sau khi nói xong, thấy Thịnh Ngọc Châu vẫn đứng tại chỗ, cậu lại kéo Thịnh Ngọc Châu ngồi xuống ghế. Chị ấy cứ nghỉ ngơi là được, A Hạo lợi hại như vậy, chút việc cỏn con này cứ để A Hạo làm. Biểu cảm kiêu ngạo kia khiến Thịnh Ngọc Châu cảm thấy buồn cười không thôi.
“A Hạo, chị Ngọc Châu không sao……” Khi nói ra lời này, cô còn trừng mắt lườm Lục Dữ bên cạnh một cái. Người đàn ông chỉ biết nói hươu nói vượn này, cô yếu ớt như vậy sao?
Hơn nữa đã qua hai ngày đầu rồi, bụng cô đã không còn đau nữa.
Nhưng mà, dù Thịnh Ngọc Châu có nói thế nào đi chăng nữa, Lục Dữ vẫn không tin, ngược lại còn cho rằng cô đang an ủi mình. Sáng nay khi anh không cẩn thận chạm vào tay Thịnh Ngọc Châu, vẫn cảm nhận được tay cô rất lạnh lẽo.
Nếu không phải vì nam nữ cần giữ khoảng cách, Lục Dữ còn muốn cầm tay ủ ấm cho Thịnh Ngọc Châu, huyết khí trên người anh đủ ấm áp.
Lục Thu Hạo nghe lời đi rửa rau, cũng không cần tới bờ sông, bởi vì Thịnh Ngọc Châu sợ Lục Thu Hạo đi ra ngoài một mình lại bị người ta bắt nạt, giống như mấy hôm trước vậy, cho nên cậu ngồi xổm ngay bên chum nước, múc nước ra đổ vào chậu.
Đương nhiên, không phải cái chậu trước đó giặt quần áo rồi.
“Tay em lạnh, đừng để bị đông cứng.” Thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ mở miệng khuyên can. Cô gái này không biết thương tiếc bản thân gì cả, bây giờ bụng không đau nữa, nhưng đừng để tháng sau lại đau không chịu nổi.
Chắc chắn vì trước kia cô ấy không để ý bị dính hơi lạnh, phải mặc nhiều quần áo chút, phải giữ ấm…
Cố Diệp Phi
“Biết rồi.” Lúc này Lục Thu Hạo đã cầm rổ rau ra ngoài rồi, nghe thấy Lục Dữ mở miệng quan tâm mình, Thịnh Ngọc Châu cười khanh khách nhìn anh.
Giây tiếp theo, cô duỗi tay, cầm tay Lục Dữ, giọng nói nũng nịu đầy hâm mộ: “Lục Dữ, tay anh ấm áp thật đấy, hâm mộ quá…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-198-dot-lua.html.]
Nếu tay cô ấm áp như vậy, chắc chắn có thể ủ ấm cho bụng mình, dạo gần đây mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô đều bị lạnh bụng… Thể chất đáng c.h.ế.t này, khiến Thịnh Ngọc Châu càng yếu ớt hơn.
Đột nhiên bị cầm tay, Lục Dữ sửng sốt, sau đó, ánh mắt dừng trên bàn tay Thịnh Ngọc Châu vừa đột ngột nắm lấy tay mình, có thể thấy rõ bàn tay trắng nõn kia quá nhỏ, còn không nắm hết được tay anh, hai bàn tay nắm lấy nhau, có thể nhìn ra thân mật giữa chúng.
Thịnh Ngọc Châu lại dùng mu bàn tay cọ vào bàn tay anh, vì động tác này mà bàn tay ấm áp kia khẽ mở ra, để hai tay Thịnh Ngọc Châu đều có thể chui vào lòng bàn tay Lục Dữ.
Động tác đốt lửa kia vô cùng nhanh nhẹn, cũng vô cùng trôi chảy, khiến Lục Dữ không thể phản ứng kịp thời.
“Lục Dữ, anh nắm tay em đi…” Thấy gã khờ khạo này cứ đứng thất thần tại chỗ không hề nhúc nhích, Thịnh Ngọc Châu buông một câu hờn di, mắt ngước lên lườm anh một cái, cái lườm đó không hề có uy lực, ngược lại cực kỳ giống đang vứt cho Lục Dữ ánh mắt câu hồn.
Lục Dữ bị trêu chọc đến mức sắp không nói ra lời, cứ ngơ ngơ ngác ngác cầm tay Thịnh Ngọc Châu, bong bóng mập mờ dâng lên, lại lần nữa quay xung quanh hai người bọn họ.
“Lục Dữ, không phải chúng ta đang yêu nhau à? Sao anh còn thẹn thùng như vậy?” Thịnh Ngọc Châu bật cười, nụ cười ấy kiều diễm xinh đẹp, còn như tiếng gió trong trẻo lay động lòng người.
Không biết là do lòng tự trọng bị khơi lên, hay vì bị trêu đùa quá mức, Lục Dữ lập ức nắm chặt lấy tay Thịnh Ngọc Châu, đáp lại: “Không, không thẹn thùng.”
Anh là đàn ông, không được nói anh thẹn thùng, chẳng qua là anh hướng nội, mồm miệng không nhanh nhạy mà thôi.
“Lục Dữ, tay anh ấm thật đấy, em thật sự hận không thể đổi tay với anh. Khi tới tháng, lúc nào bụng em cũng lạnh ẽo, muốn dùng tay ôm bụng lại phát hiện ra tay mình còn lạnh hơn…”
Giọng nói hâm mộ cứ nhẹ nhàng bay ra từ miệng Thịnh Ngọc Châu như vậy, khi nghe thấy những lời này, ánh mắt Lục Dữ vô thức dừng trên bụng cô ấy.
Không biết có phải vì phát hiện ra hành động của mình không thích hợp lắm hay không, mà giây tiếp theo anh đã vội vàng thu lại ánh mắt, hai tai đỏ ửng, môi mím chặt, nói không ra lời.
Khi trông thấy anh như vậy, nụ cười trên mặt Thịnh Ngọc Châu càng ngọt ngào hơn.
Lục Dữ đang thẹn thùng, có đúng không?
Đáng yêu thật đấy…
Sao tiên sinh Ốc Đồng của cô lại đẹp trai như vậy nhỉ? Còn tốt bụng nữa, cô tin cho dù bản thân không quay về được, phải sống tại nơi này, thì cuộc sống tương lai vẫn có thể trôi qua rất khá.