XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 192: Đều là quỷ ích kỷ
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:41:12
Lượt xem: 72
Khi Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, còn hỏi thăm Lục Thu Hạo kênh rạch kia đào ở đâu, hình như trước đây cô chưa từng tới nơi đó.
Tốt xấu gì Lục Thu Hạo cũng sinh sống trong thôn mười mấy năm, vẫn biết rõ muốn tới nơi đào kênh rạch phải đi như thế nào.
Cuối cùng đợi ăn cơm xong, hai người cùng nhau cầm cặp lồng cơm ra ngoài. Nghe nói đào kênh rạch rất vất vả, Thịnh Ngọc Châu còn cố ý lấy táo đỏ quý báu của mình ra nấu nước.
Có cho thêm đường không à? Ừm, cô không có, nghe nói trước đây Lục Dữ có, nhưng hình như bị cô uống hết rồi.
Đối với điểm này, Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ vô cùng hổ thẹn.
Hai người đi không chậm, khi tới nơi đào kênh rạch, công trường cũng vừa mới tan ca. Có lẽ vì công việc đào kênh rạch kiếm được nhiều công điểm, bởi vậy thời gian làm việc cũng dài hơn bình thường. Cho nên Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo ở nhà nấu cơm xong, chờ mãi vẫn không thấy Lục Dữ về nhà, khiến cô phải nghi ngờ không biết bọn họ có được nghỉ trưa hay không.
Lúc này Lục Dữ đã lên bờ, anh cũng đang chuẩn bị về nhà, vừa quay mặt sang đã nhìn thấy Lục Thu Hạo với Thịnh Ngọc Châu đang đi về phía bên này.
“Sao hai người lại tới đây?” Lục Dữ kinh ngạc nhìn Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo, đặc biệt khi nhìn thấy chiếc cặp lồng cơm hai người mang theo, lúc này anh mới hiểu ra bọn họ đến để làm gì.
Cố Diệp Phi
“Bọn anh có thời gian nghỉ trưa.” Lục Dữ nhẹ nhàng nói, tay đã vươn ra nhận lấy cặp lồng cơm trong tay Thịnh Ngọc Châu, anh không định ở lại nơi này mà dẫn hai người bọn họ về nhà.
Thấy Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo tới đưa cơm cho Lục Dữ, thanh niên trí thức trong khu tập thể đều ghen ghét đỏ mắt: “Cũng không biết trưa nay Lê Thừa Du ở khu tập thể có biết đường nấu cơm cho chúng ta hay không…”
Thanh niên trí thức bọn họ đều qua bên này đào lạch nước rồi, người duy nhất ở lại khu tập thể chính là Lê Thừa Du đang bị thương ở chân. Bọn họ nghĩ trước đây khi Lê Thừa Du bị thương, bọn họ đã giúp đỡ anh ta nhiều như vậy, nếu không cái chân của Lê Thừa Du đã tàn phế từ lâu rồi, chắc hẳn Lê Thừa Du sẽ biết cảm ơn…
Bọn họ đều mong chờ khi trở lại khu tập thể thanh niên trí thức có thể trông thấy cơm canh đã dọn sẵn ra bàn.
Kết quả, nào ngờ Lê Thừa Du chỉ nằm trong phòng mình, không làm gì cả. Bởi vì trời mưa vẫn phải đi làm, còn làm việc nặng nhọc, nên sắc mặt của thanh niên trí thức đều không đẹp lắm.
Bọn họ nhìn Lê Thừa Du, trong mắt mang theo tức giận và ý chỉ trích, ngay cả Giang Quả Nhi cũng hơi bất mãn với Lê Thừa Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-192-deu-la-quy-ich-ky.html.]
“Thanh niên trí thức Lê, sao cậu không nấu cơm?” Nam thanh niên trí thức trước đó đưa Lê Thừa Du đến phòng khám nhỏ mở miệng hỏi, giọng mang ý chất vấn.
Nghe anh ta chất vấn, Lê Thừa Du không kiên nhẫn trả lời: “Hôm nay đâu phải ngày tôi trực ban, vì sao tôi phải nấu cơm?”
Đâu phải anh ta không bỏ ra lương thực, trước kia mỗi lần đến phiên mình, có lần nào là anh ta không phải làm việc không?
“Sao cậu có thể nói như vậy? Cả khu tập thể thanh niên trí thức chỉ có mình cậu ở nhà, cậu giúp đỡ một chút không được sao? Cậu đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi.” Cao Á Dương bất mãn mắng Lê Thừa Du.
“Cậu nói đùa à? Hôm nay đến phiên ai? Vì sao không về sớm nấu cơm? Chúng ta đã quy định rõ ngay từ đầu rồi, sao có thể bỏ qua quy định như vậy? Nếu thế lần sau khi đến lượt tôi nấu cơm, có phải tôi cũng có thể lười biếng để thanh niên trí thức khác trong khu tập thể làm không?”
Lê Thừa Du không quan tâm bọn họ dùng đạo đức bắt cóc, chỉ hỏi lại một câu, giọng điệu rất kiêu ngạo.
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển từ người Lê Thừa Du sang bạn gái Giang Quả Nhi của anh ta.
Còn tưởng rằng tình cảm giữa Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi sâu đậm lắm chứ, nào ngờ Lê Thừa Du hoàn toàn không có ý định hỗ trợ…
“Thanh niên trí thức Giang, mau đi nấu cơm đi.” Bọn họ đều mệt muốn c.h.ế.t rồi, muốn ăn cơm.
Giang Quả Nhi đi đào kênh rạch với bọn họ, công việc này không cho phép tan làm sớm hơn bình thường.
Giang Quả Nhi trừng mắt lườm Lê Thừa Du một cái, trong lòng cực kỳ tức giận và ấm ức, bạn trai kiểu gì vậy?
Chẳng lẽ Thịnh Ngọc Châu người ta không yếu ớt? Không thấy từ trước đến nay khi ở khu tập thể thanh niên trí thức người ta đều không nấu cơm sao? Thế nhưng khi Lục Dữ đi đào kênh rạch, biết anh phải làm việc vất vả, đã chủ động nấu cơm, còn đi đưa cơm cho Lục Dữ đó.
Bị Giang Quả Nhi trừng mắt lườm một cái, tâm trạng của Lê Thừa Du cũng rất kém, thử nghĩ mà xem, cả đám đều đi kiếm công điểm, chỉ mình anh ta ở nhà sa đọa, chứng minh chỉ tiêu về thành trong tương lai… Khả năng lại không có phần của anh ta, thử hỏi anh ta có vui vẻ được không?
Nếu như có thể, Lê Thừa Du còn mong đám thanh niên trí thức này đều đói bụng ngã xuống, cả đám đều ở nhà không ai đi được.
Bởi vì chuyện này, trong lòng Lê Thừa Du với Giang Quả Nhi lại nảy sinh không ít khúc mắc và phiền chán, bọn họ đều cảm thấy đối phương không quan tâm mình, đều là quỷ ích kỷ, còn ở bên nhau làm gì?