XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 188: Trời mưa
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:35:00
Lượt xem: 55
Thời tiết mùa này luôn thay đổi bất ngờ, ban nãy trời vẫn đang sáng ngời bây giờ đã thêm chút mây đen.
“Xem hôm nay… Khả năng sẽ mưa nhỉ?” Thịnh Ngọc Châu nhìn lên bầu trời, cất giọng thì thầm. Thời tiết mùa này đúng là… Thay đổi còn nhanh hơn sắc mặt phụ nữ, vừa rồi mặt trời còn sáng rọi, bây giờ đã sắp đổ mưa.
Đột nhiên, Thịnh Ngọc Châu nhớ tới sáng nay Lục Dữ ra ngoài từ sớm, cô quay đầu sang hỏi Lục Thu Hạo.
“A Hạo, sáng nay trước khi ra ngoài, anh trai em có mang theo mũ đội đầu không?” Niên đại này vẫn chưa có ô che mưa che nắng, có cũng không thích hợp với dân quê bọn họ, một tay cầm ô một tay làm việc, sao có thể làm được?
Lục Thu Hạo suy nghĩ ba giây, rồi lắc đầu: “Không ạ, trời sắp mưa rồi, để em mang mũ cho anh ấy.”
Cậu vừa nói xong đã bị Thịnh Ngọc Châu ngăn cản: “Không cần, để chị mang cho anh ấy là được rồi. Trời sắp mưa, A Hạo ngoan ngoãn ở nhà nhé, không được đi đâu cả, cũng không cho người khác vào nhà, biết chưa?”
Thịnh Ngọc Châu sợ Lục Thu Hạo ra ngoài một mình lại bị người trong thôn bắt nạt thì phải làm sao.
Để tránh vấn đề này, Thịnh Ngọc Châu bảo Lục Thu Hạo đi lấy mũ tới, cô trực tiếp mang cho Lục Dữ.
Lục Thu Hạo không nghĩ gì nhiều, sau khi đưa mũ đội đầu cho Thịnh Ngọc Châu, nhìn cô ra ngoài rồi, cậu ngoan ngoãn đóng chặt cửa lại, không cho bất kỳ người xa lạ nào vào nhà.
Xem xem, cậu ngoan ngoãn nghe lời biết mấy.
Thịnh Ngọc Châu mang mũ rộng vành trên đầu, tay còn cầm theo một chiếc mũ khác, đi trong mưa bụi, đi trên con đường đất đỏ, nước nhỏ xuống từ vành mũ khiến đất cát dưới chân b.ắ.n về tứ phía.
Lúc này những người khác cũng đang chạy mưa, người vội vàng đi trả nông cụ, người trực tiếp mang về nhà, có người thì tránh dưới bóng cậy.
Khi trông thấy Thịnh Ngọc Châu đến đây, tất cả đều vô cùng kinh ngạc: “Thanh niên trí thức Thịnh, cô mang mũ tới cho Lục Dữ à?”
“Cô ấy tốt thật đấy, vợ tao chưa bao giờ đưa mũ cho tao…” Có tiếng kinh ngạc cảm thán ở phía xa xa, vừa nói xong câu này đối phương đã bị người bên cạnh dạy dỗ.
“Giờ này vợ mày vẫn đang ngoài đồng kia kia.” Người nọ vỗ vai anh ta, chỉ về phía cánh đồng nào đó, trợn mắt khinh bỉ.
Được rồi… So lại thì vợ mình vẫn tốt hơn, biết làm việc, nếu không chắc chắn anh ta không nuôi nổi…
Nghe người khác trêu chọc mình, Thịnh Ngọc Châu chỉ mím môi, cười nhạt vài cái.
Lúc này Lục Dữ đang bị mưa xối lạnh thấu tim, nhưng anh không sốt ruột về nhà, mà cố gắng làm xong nốt phần việc hôm nay, sau đó mới thu dọn đồ đạc, đi trả nông cụ, rồi đi về phía nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-188-troi-mua.html.]
Tuy rằng đã qua một buổi sáng, nhưng trong lòng Lục Dữ vẫn cảm thấy xấu hổ như khi vừa mới xảy ra chuyê.
Khi làm việc, nhìn Lục Dữ có vẻ rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, vô cùng có năng lực, không ai nhìn ra được, dưới sắc mặt bình tĩnh của anh đang cất giấu một ngọn lửa nóng bỏng.
Trong đầu anh vẫn luôn chiếu lại cảnh tượng sáng sớm hôm nay… Vì sao? Vì sao ông trời lại đối xử với anh như vậy?
Anh chỉ muốn nhân lúc sáng sớm giấu giếm mọi người, hủy diện chứng cứ tội ác của mình mà thôi, tại sao không để anh được như ý nguyện, lại cho Thịnh Ngọc Châu trông thấy chuyện ấy.
Lúc này Lục Dữ không để ý tới, vì mưa to quần áo trên người đã dán chặt cơ thể anh, lộ ra cơ thể rắn chắc kia, đặc biệt là cơ n.g.ự.c xinh đẹp…
Khi Thịnh Ngọc Châu mang mũ đội đầu đến trông thấy cảnh này, giây phút ấy, cả người giống như không hít thở nổi.
Trước đây cô chưa từng thấy Lục Dữ mặc quần áo bó sát, cũng chưa từng thấy anh cởi trần trước mặt mình, đây là lần đầu tiên trông thấy “Rõ ràng” như vậy.
Dáng… Dáng người này… Đẹp thật đấy…
Trong đầu hiện lên mấy từ này, Thịnh Ngọc Châu mới hiểu được thế nào là nam sắc hại người. Khuôn mặt tuấn tú, sắc bén kia, dáng người rắn chắc kia… Chắc chắn có cả cơ bụng…
Nghĩ tới đây, Thịnh Ngọc Châu lại nhớ đến chuyện ban sáng, thanh niên huyết khí bừng bừng có cơ bụng lại có cơ ngực…
“Lục Dữ.” Thấy Lục Dữ đang thất thần tại chỗ, không biết đang nghĩ tới điều gì, Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cố Diệp Phi
Khi nghe thấy giọng nói của Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ còn tưởng rằng vì mình nghĩ đến Thịnh Ngọc Châu quá nhiều, nên xuất hiện ảo giác.
Khi ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, trông thấy Thịnh Ngọc Châu đang đứng dưới màn mưa, cười dịu dàng xinh đẹp, trong tay còn cầm theo mũ đội đầu, Lục Dữ mới lấy lại tinh thần.
Chỉ liếc một cái anh đã nhìn ra, Thịnh Ngọc Châu cố ý tới đây đưa mũ đội đầu cho mình.
Nhưng mà, hiện tại Lục Dữ không muốn đối mặt với Thịnh Ngọc Châu, anh vẫn cảm thấy thẹn. Có điều, anh không dám nói ra khỏi miệng, sợ bị Thịnh Ngọc Châu hiểu lầm mình chán ghét cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ xoay người bỏ đi…
Ông trời không thể để anh một mình yên tĩnh thêm một lát sao?
Đội mưa như bây giờ cũng rất tốt, có thể giúp tâm cảnh của người ta bình tĩnh lại.
Nhưng mà, rõ ràng hiện thực không giống những gì anh mong muốn, Thịnh Ngọc Châu phía bên kia đã cầm mũ chạy tới, tay giơ cao muốn đội mũ lên giúp Lục Dữ.