XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 184: Sợ thật rồi
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:31:30
Lượt xem: 68
Khi tan làm, vì nghe Lục Thu Hạo nhắc tới chuyện trước kia của hai anh em, Thịnh Ngọc Châu quá thương bọn họ, nên đã xung phong nhận việc, một mình đem nông cụ của hai người trả lại kho hàng trong thôn. Trong lòng cũng sùng bái Lục Dữ nhiều thêm vài phần.
Lục Dữ lợi hại thật, trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể một mình che trở em trai mình trưởng thành, còn có năng lực như vậy…
Trông thấy Thịnh Ngọc Châu vui vẻ nện bước đi tới chỗ mình, Triệu Điệp Hoa kéo tay cô, lo lắng hỏi: “Ngọc Châu, không phải cô thật sự chuyển tới nhà Lục Dữ ở chứ? Thật sự muốn gả cho Lục Dữ?”
Triệu Điệp Hoa cũng giống những người khác trong thôn, ghét bỏ thân phận chân đất của Lục Dữ, cho rằng người giống như anh, chắc chắn tương lai sẽ không có tiền đồ gì đáng nói.
“Thà cô gả cho anh trai tôi còn hơn!” Triệu Điệp Hoa chỉ thuận miệng nói ra, nhưng nói xong hai mắt lại sáng ngời ngay tức khắc, còn nhìn Thịnh Ngọc Châu vài lần.
“Đúng đấy, Ngọc Châu, cô có thể gả cho anh trai tôi mà! Chắc chắn anh trai tôi sẽ rất thích cô.” Trước đây mẹ cô ấy từng tìm cho anh trai rất nhiều đối tượng xem mắt, nhưng anh trai không nhìn trúng một ai.
Người trong thôn đều nói Trần Bân Nguyên kén chọn, nhưng anh trai cô cũng chẳng khác là bao……
“Ách, không cần, cảm ơn đã ưu ái.” Thịnh Ngọc Châu không ngờ Triệu Điệp Hoa còn có sở thích giới thiệu đối tượng cho người khác, vừa nhìn qua đã biết mẹ của Triệu Điệp Hoa không phải người dễ ở chung, sau này chắc chắn là mẹ chồng độc ác rồi.
Dù là mẹ chồng tốt cũng không tác dụng gì, cuộc sống hiện tại của cô với tiên sinh Ốc Đồng khá tốt, không cần người khác chen chân vào.
“Tôi với Lục Dữ rất ổn, không cần tìm người khác, sau này cô đừng nói như vậy nữa.” Thịnh Ngọc Châu lắc đầu, giọng nói kiên định, không ai có thể tốt hơn tiên sinh Ốc Đồng!
“Thật sự không cần?” Triệu Điệp Hoa hơi tiếc nuối, cô ấy với Thịnh Ngọc Châu rất hợp nhau, chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề chị dâu em chồng gì đó, còn về mẹ cô ấy… A, thôi, chuyện này để mẹ xử lý đi.
Thịnh Ngọc Châu cười ngượng, chào tạm biệt Triệu Điệp Hoa, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, rời khỏi nơi thị phi này, cô thật sự không ngờ Triệu Điệp Hoa lại giới thiệu đối tượng cho cô, còn giới thiệu anh trai của cô ấy.
Cô sợ thật rồi!
Hơn nữa, cô là người đã có bạn trai, như vậy chẳng phải là ăn trong bát còn nhìn trong nồi gì đó sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-184-so-that-roi.html.]
Thịnh Ngọc Châu biết ở trong thôn, thậm chí con người ở thời đại này, đều cho rằng với thân phận của Lục Dữ, tương lai đã được định trước sẽ không có tiền đồ, cho nên mới tốt bụng giúp cô.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Thịnh Ngọc Châu, các thím khác tới trả nông cụ đều chế nhạo Triệu Điệp Hoa.
Cố Diệp Phi
“A, Triệu Điệp Hoa, bao giờ anh trai cháu lại xem mắt thế?” Bà thím nọ trong nhà có con gái, chăm chỉ lại cần lao, m.ô.n.g lớn dễ sinh nở, tuyệt đối thích hợp với con trai bí thư chi bộ Triệu.
“Muốn giới thiệu con gái bà thì thôi đừng mở miệng, không nhìn xem người ta yêu cầu thế nào.” Bác gái bên cạnh mở miệng chê bai.
“Nhưng mà, thanh niên trí thức Thịnh thật sự muốn kết hôn với thằng nhóc Lục Dữ kia à?”
“Còn giả được sao? Không phải chính miệng người ta nói à? Có điều chắc là không có tiền nhàn rỗi, nên không định tổ chức tiệc mừng nhỉ?” Có người hiểu biết điều kiện gia đình Lục Dữ, nói. Trong cuộc cải cách năm đó, thứ gì đáng giá đều bị cướp đi rồi, còn những thứ không mang đi được đều bị đập nát.
Lục Dữ còn một mình chăm sóc em trai thiểu năng trí tuệ, công việc phải làm là công việc nặng nhọc nhất, công điểm lại ít nhất, mỗi lần chia lương thực đều xếp cuối cùng, có đôi khi lương thực được chia còn không nhiều bằng bọn họ, như vậy lấy gì ra để mở tiệc mừng?
“Tôi thấy, khả năng là coi trọng tiền tài của thanh niên trí thức Thịnh.” Trong đám đông có người ghen ghét lại bắt đầu khích bác. Bởi vì bọn họ đều biết Thịnh Ngọc Châu là con gái thành phố, trong nhà thường xuyên gửi đồ qua bên này.
Đương nhiên, hâm mộ là hâm mộ, nhưng nếu bảo Thịnh Ngọc Châu gả cho con trai nhà bọn họ lại là chuyện khác, tương lai nếu Thịnh Ngọc Châu quay về thành phố, hoặc người nhà cô cho người tới đón cô về, con trai nhà bọn họ phải làm sao?
Hơn nữa vẻ ngoài của Thịnh Ngọc Châu còn như hồ ly tinh thế kia, ai biết cưới về có mê hoặc con trai của bọn họ, khiến con trai có vợ quên mất mẹ hay không?
Khuôn mặt và dáng người kia cũng không phải loại an phận gì, vừa nhìn đã biết thích “Hồng hạnh vượt tường”, sinh con rồi còn không biết có phải con cháu nhà bọn họ hay không đâu.
Nhưng không phải không có thôn phụ muốn Thịnh Ngọc Châu gả cho con trai nhà mình, có điều đa số đều đã có con dâu, bất mãn với con dâu, còn một phần nhỏ thì… Căn bản quá kém, không đáng nhắc tới, vừa nhìn đã biết Thịnh Ngọc Châu chướng mắt con trai bọn họ.
“Quản nhiều vậy làm gì, Lục Dữ muốn sống thế nào thì kệ cậu ta, nếu ngày nào đó thanh niên trí thức Thịnh bỏ về thành phố, thì đúng là… Chậc chậc.” Bởi vì ghen ghét, không ít người ôm ác ý phỏng đoán.
“Còn không phải sao, thanh niên trí thức Thịnh này… Không giữ được.” Nếu không, với tài sản trong tay cô, có ai lại không thích? Nhưng cũng vì nguyên do này, con trai mình mang hộ khẩu nông thôn, đến lúc đó thật, sợ lại giống thằng nhóc Triệu Kiến Quốc kia…