XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 183: Phải mặt dày một chút (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:31:00
Lượt xem: 65
Chuyện Lê Thừa Du khập khiễng đi tìm Thịnh Ngọc Châu, không phải Giang Quả Nhi không biết, chính vì đã biết, cô ta mới càng ngày càng ghét bỏ càng phiền chán Lê Thừa Du.
Đúng là khiến người ta nhìn không thuận mắt, không xem xem dáng vẻ hiện giờ của anh ta thế nào, nghèo túng như vậy, không ngoan ngoãn ở bên cạnh, toàn tâm toàn ý với cô ta, không sợ cô ta vứt bỏ sao?
“Quả Nhi, anh muốn uống nước.” Lúc này, Lê Thừa Du không biết tự lượng sức mở miệng, ngồi trước bàn, dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Đối với Lê Thừa Du mà nói, hiện tại Giang Quả Nhi bắt buộc phải chăm sóc anh ta, vì chính cô ta làm hại mình thế này, hơn nữa, còn là bạn gái mình, không phải sao?
Nghe Lê Thừa Du dùng giọng điệu thản nhiên như vậy, Giang Quả Nhi khẽ liếc anh ta một cái, rồi mới đứng dậy đi rót nước cho Lê Thừa Du, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khiến lòng tự trọng bị kích thích ở chỗ Thịnh Ngọc Châu của anh ta được thỏa mãn.
Thanh niên trí thức khác trông thấy cũng không nói gì thêm. Chuyện vợ chồng son nhà người ta, bọn họ không tiện xen miệng vào, không trông thấy đồng chí Giang Quả Nhi vui vẻ chịu đựng sao? Mình xen miệng vào, chưa chắc đã được vợ chồng son nhà người ta cảm kích, sợ còn bị mắng ấy chứ.
Giang Quả Nhi không biết những người khác nghĩ thế nào, vẫn dùng biện pháp yếu thế để nhận được đồng tình, cũng xây dựng hình tượng gia trưởng cho Lê Thừa Du, tương lai tiện cho cô ta làm việc.
Một chén nước đẩy tới trước mặt Lê Thừa Du, Giang Quả Nhi không nói đến chuyện anh ta đi tìm Thịnh Ngọc Châu, mà dịu dàng quan tâm chân anh ta: “Hôm nay còn đau không?”
Lê Thừa Du: Hỏi thừa, cô thử gãy chân xem cô có đau không?
“Cũng bình thường.” Thân là đàn ông đổ m.á.u không đổ lệ, nếu khóc lóc kêu đau, chỉ sợ lại bị đám người kia cười nhạo.
Lê Thừa Du nhớ tới cảnh tượng trước đây đám nam thanh niên trí thức cùng phòng cười nhạo khi anh ta rơi nước mắt vì quá đau, tuy rằng bọn họ không nói thẳng ra, nhưng Lê Thừa Du có thể nhìn rõ dáng vẻ coi khinh từ trên nét mặt của bọn họ.
Đều là một đám mắt chó khinh thường người khác!
“Vậy là tốt rồi.” Giang Quả Nhi cũng phát hiện ra Lê Thừa Du thất thần, cô ta không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ như vậy rất tốt.
Nhìn qua bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp.
Một người đang nghĩ đến tương lai khi mình phát đạt rồi mình sẽ dạy dỗ đám mắt chó khinh thường người khác này thế nào, còn về Thịnh Ngọc Châu, nếu như đến lúc đó cô ấy khóc lóc cầu xin mình, mình có thể miễn cưỡng tiếp thu…
Một người thì đang nghĩ làm cách nào để cầm tù hoàn toàn trái tim Lê Thừa Du, để đối phương toàn tâm toàn ý đối tốt với một mình cô ta, nhưng không được mất đi ý chí vươn lên, tương lai cô ta còn phải dựa vào Lê Thừa Du để sống cuộc đời bà chủ nhà giàu đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-183-phai-mat-day-mot-chut-2.html.]
……
Buổi chiều.
Cánh đồng Lục Dữ làm việc không cùng một hướng với Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu, nên hai bên tách nhau ra ở giao lộ trước mắt.
Lục Thu Hạo vui vẻ đi theo Thịnh Ngọc Châu, không hề cảm thấy anh trai đi một mình sẽ rất cô đơn: “Chị Ngọc Châu, chiều nay chúng ta đi hái rau dại nhé.”
Kiến nghị của Lục Thu Hạo, khiến Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc nhìn về phía cậu ấy, hiện tại đã cuối mùa thu gần đến mùa đông rồi, làm gì còn rau dại?
Đương nhiên, Thịnh Ngọc Châu không hỏi ra tiếng, Lục Thu Hạo thì nghiêng cái đầu nhỏ của mình, cũng mờ mịt: “Em cũng không rõ lắm.”
Chỉ là, trên núi thường xuyên có đồ ăn, trước kia khi cậu còn nhỏ, hai anh em không có đồ ăn đều lên núi hái rau dại, rễ cây mang về.
Cố Diệp Phi
Rễ cây mà cậu nói, chính là các loại củ như củ mài, củ sắn… Mang về nướng lên ăn rất ngon.
Trước kia anh trai cậu từng nói, lương thực nhà bọn họ không nhiều lắm, phải để dành đến mùa đông, nếu không mùa đông tuyết lớn đóng băng cả núi rừng, không tìm được thứ gì ăn sẽ c.h.ế.t đói.
Tuy rằng nhà bọn họ vừa được chia rất nhiều lương thực, nhưng Lục Thu Hạo vẫn luôn nhớ kỹ lời anh trai, cũng nhớ rõ cảm giác đói bụng, thật sự không dễ chịu.
Lục Thu Hạo vừa nghĩ, vừa nói cho Thịnh Ngọc Châu, cậu là bé ngoan, không phải cậu cố ý gây chuyện.
“Được rồi… Có điều, trên núi rất nguy hiểm, A Hạo không được chạy lung tung đâu đấy.” Thịnh Ngọc Châu vẫn lo lắng vấn đề này. Nhưng suy nghĩ một lát cô lại nhớ ra, còn Lục Dữ mà.
“Vậy cũng được, chúng ta rủ anh trai em đi cùng nhé.”
Đêm nay cô không muốn ăn cơm, đột nhiên muốn ăn khoai lang nướng. Đương nhiên tuyệt đối không phải vì cô lo lắng vấn đề mùa đông không còn lương thực để ăn.
Cứ như vậy, Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo vui sướng quyết định vào núi, cô vẫn nhớ rõ lần trước mình mới Lục Dữ định đi, nói sẽ ôm cây đợi thỏ thêm lần nữa, kết quả vì một chút thẹn thùng kế hoạch đã ngâm nước nóng, cô thật sự quá vô dụng!
Phụ nữ, phải “da mặt dày” một chút mới được.