XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 182: Phải mặt dày một chút (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:30:22
Lượt xem: 64
Thịnh Ngọc Châu đã dọn đến nhà Lục Dữ một ngày, tuy rằng đêm đó không có ai nhìn thấy, nhưng hôm Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ đi tìm trưởng thôn, người nhà trưởng thôn cũng có mặt.
Hơn nữa người bên phía khu tập thể thanh niên trí thức cũng biết, truyền qua truyền lại, rất nhanh, những người khác cũng biết.
Tuy rằng biết Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ đang tìm hiểu nhau, tương lai khả năng sẽ kết hôn, nhưng khi nhìn thấy Lục Dữ trên đường đi làm tan làm, đám thanh niên trong thôn vẫn không nhịn được lộ ra vẻ mặt ghen ghét: “Lục Dữ, không ngờ cậu giỏi như vậy đấy.”
Cố Diệp Phi
“Đúng là không ngờ thật, vậy mà Thịnh Ngọc Châu lại chịu kết hôn với cậu, dính phải vận cứt chó à?”
“Hừ, thì tính sao, người như cậu, chỉ sợ thanh niên trí thức Thịnh người ta chỉ chơi qua đường thôi.”
Một đám người giở giọng âm dương quái khí châm chọc trước mặt Lục Dữ, nhưng những lời này, không biết là đang chọc vào nỗi đau của Lục Dữ, hay đang châm chọc chính bản thân mình.
Tóm lại, đối với những thằng nhóc kia dù là đi ngang qua hay cố ý đến trước mặt anh nói những lời này, đều bị Lục Dữ liệt kê vào loại thất bại không cam lòng, sao có thể để ý.
Còn chuyện Thịnh Ngọc Châu với anh có thể bên nhau lâu dài hay không, đó là chuyện giữa bọn họ, không tới lượt người khác xen vào.
Khi về đến nhà, bước chân vào cửa ánh mắt nhìn tới chỗ nào đó, tất cả tâm trạng tốt đẹp trong lòng anh đều biến thành kinh ngạc khiếp sợ xen lẫn thẹn thùng.
Quần áo đang phơi trên cây sào trúc, ngoài quần áo của Thịnh Ngọc Châu ra, còn có… Tất cả quần áo của anh.
Hơn nữa, thứ khiến Lục Dữ sững sờ tại chỗ, chính là chiếc quần xà lỏn đang phơi ở đó… Là quần xà lỏn của anh!
Đồng thời, còn có quần áo của Thịnh Ngọc Châu phơi cùng một chỗ, Lục Dữ muốn nói, chắc chắn chỗ quần áo này là do Lục Thu Hạo giặt, ý nghĩ cuối cùng ấy tạm dừng trong đầu anh một lúc lâu.
Anh dời mắt, bước chân vào nhà, trông thấy Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu đã rửa sạch đồ ăn mang về, đang ngồi cạnh bếp chuẩn bị nấu cơm.
“A Hạo, trưa nay chăm chỉ quá.” Lục Dữ nhanh chân tới gần, vừa mở miệng đã khen Lục Thu Hạo, khiến Lục Thu Hạo cao hứng đến mức cười tươi như hoa, vừa hồn nhiên vừa sung sướng.
“Nhưng mà quần áo… Sau này cứ để anh về giặt là được…” Trong lòng Lục Dữ không dám khẳng định, nên mở miệng dò hỏi.
Bởi vì Lục Dữ cũng biết, ngày thường quần áo đều là anh giặt, A Hạo xong việc về nhà nấu cơm, rửa rau, quét rác…… Những việc khác, đều do anh làm.
Đừng trách Lục Dữ làm vậy là ngược đãi trẻ con, bởi thời đại này có đứa trẻ nào trong thôn là không phải làm những công việc ấy, con gái còn phải giặt cả quần áo, rửa rau quét nhà đã là công việc nhẹ nhàng nhất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-182-phai-mat-day-mot-chut-1.html.]
Những việc nặng nhọc như lên núi đổn củi đều do Lục Dữ làm, nấu thức ăn cũng do Lục Dữ, vì anh cảm thấy đồ ăn Lục Thu Hạo nấu ra không nuốt nổi, cho cậu ấy làm chỉ lãng phí lương thực.
Cũng có một phần nguyên nhân vì anh muốn luyện tập tay nghề, để sau này có thể nấu cho Thịnh Ngọc Châu đồ ăn ngon…
“Không phải đâu, anh trai, quần áo hôm nay, không phải A Hạo giặt.” Lục Thu Hạo ngồi yên tại chỗ, vô cùng ngoan ngoãn trả lời anh trai, cái đầu nhỏ đáng yêu còn lắc lư.
Lời này nói ra, cả người Lục Dữ sững sờ tại chỗ như gặp phải sét đánh giữa trời quang, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.
Gì cơ? Có ý gì?
Sáng nay anh vội vàng nấu bữa sáng cho Thịnh Ngọc Châu, sau đó chẻ củi gánh nước… Nói chung là làm rất nhiều việc, cũng vì tối qua anh quá hưng phấn, sáng nay cảm thấy tinh lực dư thừa, cho nên không để ý đến quần áo vẫn chưa giặt.
Đa số người trong thôn cũng quen ra đồng làm việc từ lúc mặt trời chưa mọc, bởi vì khi ấy trời không quá nắng, không quá nóng, buổi trưa có thể nghỉ sớm một chút.
Trong nhà chỉ có ba người, không phải A Hạo giặt quần áo, cũng chỉ còn Thịnh Ngọc Châu…….
“Quần áo trưa hôm nay, là tôi giặt.” Hình như Thịnh Ngọc Châu không cảm nhận được cảm xúc khiếp sợ và ngượng ngùng của Lục Dữ, cô cất giọng trong trẻo, đáp lời. Có lẽ lúc này chính Thịnh Ngọc Châu cũng đã quên mất, trong đống quần áo của Lục Dữ mà cô mang đi giặt còn có cả chiếc quần xà lỏn kia.
Cũng có thể đã bị Thịnh Ngọc Châu cưỡng ép quên đi, có đôi khi đầu óc con người kỳ lạ như vậy đấy, khi người khác thẹn thùng xấu hổ, bản thân sẽ không cảm thấy thẹn thùng xấu hổ nữa.
Ví dụ như Thịnh Ngọc Châu hiện tại, cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Dữ, giọng điệu dào dạt kia dường như đang nói với Lục Dữ, mau khen tôi đi, mau khen tôi đi.
Nhìn Thịnh Ngọc Châu đang tranh công với mình, Lục Dữ muốn mở miệng lại cảm thấy quá khó, chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy… Mất tự nhiên chút nào sao?
Chỉ… Chỉ có mình anh cảm thấy không được tự nhiên sao?
Lục Dữ giả vờ vô cùng bình tĩnh, khẽ gật đầu, gian nan nghẹn ra vài chữ bên khóe miệng: “Ừ, làm không tệ.” Sau đó, nhanh chóng xoay người, đi về phía bệ bếp.
Anh muốn làm chút gì đó để lấy lại tinh thần, không thể biểu hiện quá mất mặt trước Thịnh Ngọc Châu.
Đợi Lục Dữ đi khỏi, Thịnh Ngọc Châu mới thu lại nụ cười xinh đẹp trên môi, khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ lên vì ngượng ngùng và xấu hổ. Khi ấy cô thật sự không chú ý tới.
Nhưng mà, trước mặt Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu không biểu lộ ra ngoài, giả vờ mình rất bình tĩnh, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, đừng để trong lòng.
Giữa trưa, khi ăn cơm cũng chỉ nghe thấy tiếng Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo nói chuyện với nhau, Lục Dữ yên lặng ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ tối nay sau khi tắm rửa xong sẽ lập tức giặt sạch quần áo của mình.