XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 178: Nghi ngờ bản thân
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:27:29
Lượt xem: 56
Sau khi Thịnh Ngọc Châu mang hết đồ đạc của mình rời khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, nam thanh niên trí thức mới quay sang nhìn nhau: “Thịnh Ngọc Châu… Cô ấy định rời khỏi khu tập thể thanh niên trí thức? Không phải sẽ chuyển tới nhà Lục Dữ chứ?”
Khi thốt lên câu này giọng người nói đầy kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, vì sao bọn họ không nghĩ Thịnh Ngọc Châu quay về thành phố giống nữ thanh niên trí thức ư? Vì nếu cô về thành phố, sao Lục Dữ có thể tới hỗ trợ?
Nhìn từ góc độ đàn ông ở thời đại này, không có người đàn ông nào sẵn lòng cho bạn gái (Vợ) mình chuyển đi nơi khác, về thành phố sao? Không thể nào, bọn họ không làm ầm ĩ đến khi cả thôn đều biết mới là lạ.
Nghe nam thanh niên trí thức kia dò hỏi, Lý Yến liếc qua một cái, lại sờ miếng thịt khô trong túi áo mình: “Sao tôi biết được?”
Lý Yến không miếng trả lời trực tiếp quay về phòng ký túc xá nữ, vui vẻ lấy thịt khô ra cắn một miếng, hơn nữa còn làm trò trước mặt tất cả nữ thanh niên trí thức trong phòng.
Nhìn Lý Yến nhận được một miếng thịt khô vì giúp Thịnh Ngọc Châu vặn mấy cái đinh ốc, nữ thanh niên trí thức đều ghen ghét đỏ mắt, trong lòng cực kỳ hối hận, nếu biết trước lúc ấy bọn họ đã cướp việc rồi.
Thịt khô đó! Một miếng hoàn chỉnh!
Mùi hương kia thổi qua, bọn họ đều không nhịn được khẽ nuốt nước miếng, khi ý thức được hành động của mình hơi mất mặt, bọn họ mới vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Nam thanh niên trí thức không hỏi thăm được tin tức từ chỗ Lý Yến, tất nhiên sẽ đi tìm nữ thanh niên trí thức khác để hỏi thăm, thỏa mãn trí tò mò của bản thân.
Rất nhanh bọn họ đã biết, Thịnh Ngọc Châu thật sự dọn ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, đến nhà Lục Dữ ở rồi.
Dựa vào đâu chứ?
Tuy rằng trước kia vì chuyện của Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu thường xuyên tranh cãi với Giang Quả Nhi, tính nết ấy đúng là không được người ta thích, vì bọn họ muốn sống trong hoàn cảnh yên tĩnh.
Nhưng sau này không phải Thịnh Ngọc Châu đã sửa rồi sao? Cô không còn quấn lấy Lê Thừa Du nữa, vừa độc thân, vừa xinh đẹp, còn ra tay hào phóng, có người đàn ông nào không động lòng?
Nhưng bọn họ, hoặc là tự ti, hoặc tự hiểu lấy mình, tất cả đều không dám ra tay, nếu biết trước chỉ chần chừ một chút sẽ bị người khác nẫng tay trên, bọn họ đã không chần chừ rồi.
Bây giờ cô đã chuyển tới nhà Lục Dữ, không phải như bánh bao thịt ném chó, có đi mà không có về sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-178-nghi-ngo-ban-than.html.]
……
Nhà Lục Dữ.
Vì trước đó Lục Dữ đã mang đồ của Thịnh Ngọc Châu về một chuyến, nên Lục Thu Hạo đã đứng ngoài cửa chờ đợi hai người từ lâu. Khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, cậu nở nụ cười hồn nhiên vui sướng xông tới: “Chị Ngọc Châu, sau này chị cũng ở nhà em à?”
“Được rồi, đi rửa rau trước đi.” Lục Dữ ngăn cậu lại, sai cậu đi chỗ khác đừng đứng chỗ này cản đường.
“Em rửa xong từ lâu rồi.” Hiện tại Lục Thu Hạo đang cao hứng, không thèm để ý đến anh trai mình có mất hứng hay không, cậu kéo Thịnh Ngọc Châu đi tới phòng anh trai mình… Phải nói là, phòng trước đây anh trai cậu ở mới đúng.
Cố Diệp Phi
“Chị, chính là phòng này, anh trai nói, sau này chị sẽ ở đây.” Lục Thu Hạo như hiến vật quý, không chỉ đi trước chỉ đường, còn mở cửa phòng ra cho Thịnh Ngọc Châu: “Mấy hôm trước anh trai đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, giường và trần nhà đều quét một lần…”
“Được rồi, Lục Thu Hạo, em đi nấu cơm đi, anh đói rồi.” Lục Dữ đi sau, vừa nghe thấy Lục Thu Hạo nói ra những lời này, hai tai lập tức đỏ lên. Anh cố ra vẻ nghiêm túc, mở miệng cắt lời Lục Thu Hạo.
Lục Thu Hạo căn bản không biết lòng dạ xấu xa của anh trai, ngoan ngoãn nghe lời, cất bước ra ngoài, ừm, cậu phải đi nấu cơm.
Thịnh Ngọc Châu đứng bên cạnh đã nghe thấy hết, nhất là dáng vẻ vô cùng sốt ruột răn dạy Lục Thu Hạo vừa rồi của Lục Dữ.
Hơn nữa, tuy Lục Thu Hạo chưa nói hết câu, nhưng Thịnh Ngọc Châu đã hiểu rõ. Cô ngẩng đầu, nhìn qua Lục Dữ, ánh mắt chứa đựng ý nghĩ sâu xa, còn nhiễm cả ý cười.
Sau khi mở cửa ra bước vào, có thể nhìn thấy hai ngọn đèn dầu trong phòng, sàn nhà bóng loáng, giường đệm chỉnh tề, đồ đạc của cô đang đặt bên cạnh…
Rất gọn gàng, có thể nhìn ra được người thu dọn rất để tâm, cô lại nhìn qua Lục Dữ bên cạnh mình, mở miệng hỏi: “Không phải phòng này là phòng trước đây anh ở sao?”
“Chỉ có phòng này còn tốt chút, tôi đã dọn dẹp rất sạch sẽ rồi.” Cho nên, đừng bao giờ lo lắng sẽ có thứ gì đó dơ bẩn hoặc có mùi gì lạ, vỏ chăn ga trải giường đều giặt sạch phơi khô dưới nắng mặt trời rồi, tràn ngập mùi nắng.
Lục Dữ hơi căng thẳng, nôn nóng mở miệng giải thích.
“Tôi tin anh, Lục Dữ, anh thật sự quá tốt.” Lại lần nữa bị Lục Dữ làm cảm động, anh cẩn thận như vậy, che chở cô như vậy, sao Thịnh Ngọc Châu lại không cảm nhận được?
Chỉ là, Thịnh Ngọc Châu hơi nghi ngờ bản thân, vừa rồi cô còn ước được xuyên trở lại, không hề nhớ thương Lục Dữ…