XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 177: Cầu nguyện
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:26:57
Lượt xem: 66
Thấy Lý Yến buông tủ sắt xuống còn lắc lắc tay, lòng bàn tay hằn vết đỏ, giống như sắp không chịu nổi, Thịnh Ngọc Châu vội vàng nói: “Đặt xuống đây là được rồi.”
Sau khi suy nghĩ một lát, cô lại móc ra một miếng thịt khô từ trong túi mình, đưa cho Lý Yến: “Lý Yến, cảm ơn cô đã chiếu cố tôi trong khoảng thời gian này.”
Không quan tâm Lý Yến xuất phát từ nguyên nhân gì, Thịnh Ngọc Châu đều không thích nợ nhân tình của người khác.
Lý Yến không cảm thấy bất ngờ, trước đây khi cô ta làm việc giúp Thịnh Ngọc Châu, Thịnh Ngọc Châu cũng cho kẹo, khiến cô ta vui vẻ sung sướng mấy ngày.
Bây giờ, khi thấy một miếng thịt khô đưa tới trước mặt mình, Lý Yến rất thèm, tay vân vê góc áo: “Hì hì, sao lại không biết xấu hổ như thế.”
Nhưng mà, khi tiếng hì hì vang lên, tay Lý Yến đã với qua nhận lấy miếng thịt khô kia rồi. Cô ta không so được với Thịnh Ngọc Châu, ăn thịt đã là chuyện từ hai tháng trước rồi, từ lần bán tóc mua bánh bao thịt đó.
Thấy Lý Yến đã nhận thịt khô, trên mặt Thịnh Ngọc Châu nở nụ cười nhạt: “Đây là quà cảm ơn của tôi, nhất định phải nhận…”
Nhận đồ rồi coi như đã thanh toán xong.
Chuyện nào ra chuyện nấy, trước đây Thịnh Ngọc Châu đã từng xuy xét vấn đề này, không biết về sau còn cơ hội gặp mặt hay không, nên trước khi đi, cô tốt bụng nhắc nhở Lý Yến đã biết thay đổi làm người một câu: “Đọc sách nhiều, có lợi cho cô.”
Nhưng Lý Yến không để trong lòng, chỉ gật đầu có lệ tỏ vẻ đã biết, trông thấy Lục Dữ đang đi về phía bên này, cô ta vẫy tay: “Đi nhé, chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để người ta bắt nạt, nếu, nếu anh ta dám bắt nạt cô, cô cứ tới đây nói cho tôi…”
Tôi… Cùng lắm chỉ báo cảnh sát giúp cô thôi. Lý Yến ngẫm nghĩ, cũng không biết cảnh sát có quản chuyện này không, nếu như Lục Dữ đánh Thịnh Ngọc Châu, cô có thể, có thể lên thị trấn gửi thư giúp cô ấy.
Lý Yến biết người trong thôn đều thích đánh vợ, tuy rằng hiện tại có vẻ Lục Dữ đối xử với Thịnh Ngọc Châu rất tốt, nhưng ai biết tương lai thế nào?
Cố Diệp Phi
Tương lai, nếu Lục Dữ đánh Thịnh Ngọc Châu, tuy rằng cô không thể dẫn Thịnh Ngọc Châu đi, nhưng tới báo tin cho trưởng thôn hay gửi thư về cho người nhà Thịnh Ngọc Châu, cô vẫn làm được.
Việc này cũng không phải việc dễ dàng đâu, cô phải hao tổn tâm trí để nghĩ cách lẩn tránh Lục Dữ đó.
Thịnh Ngọc Châu không biết suy nghĩ trong lòng Lý Yến, còn tưởng rằng Lý Yến đang lo lắng cho mình, cô nhìn lướt qua Lý Yến trước mắt, nhớ rõ mình đọc trong sách, Lý Yến là pháo hôi chỉ xuất hiện một hai lần, sau đó hoàn toàn không thấy bóng dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-177-cau-nguyen.html.]
Chỉ sợ với tính cách của Giang Quả Nhi, khả năng cũng bị vứt bỏ giống như trước đó nhỉ?
Nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc Châu lại nhớ tới nguyên chủ, mình chiếm cứ thân thể của cô ấy, dựa theo sách vở nói, chắc là cô ấy đã c.h.ế.t rồi mới đúng… Chẳng lẽ…
Đột nhiên, một ý tưởng vô cùng lớn mật hiện lên trong đầu, chẳng lẽ… Cô với nguyên chủ tráo đổi linh hồn?
Trước kia cô từng xem phim truyền hình, vì nguyên nhân nào đó nam nữ chính tráo đổi linh hồn gây ra hàng loạt trò cười, cuối cùng hạnh phúc bên nhau…
“Ừ, tôi biết rồi.” Ý nghĩ kia sinh ra trong đầu, khiến Thịnh Ngọc Châu không còn tâm trạng nào nói chuyện với Lý Yến, trong lòng cô thầm hướng lên trời cầu nguyện, mong sao cô được quay trở về!
Vừa cầu nguyện xong, cô đã nhìn thấy tiên sinh Ốc Đồng đang đi về phía bên này, sắp đứng trước mặt cô.
Ách……
“Lục Dữ, còn cái tủ sắt này nữa, là anh làm riêng cho tôi, không thể để người khác chiếm lợi, chúng ta cùng mang về nhé!” Giọng Thịnh Ngọc Châu hơi cao hơn bình thường, nếu lắng nghe cẩn thận có thể nghe ra cảm xúc chột dạ giấu sâu trong lời nói của cô.
Lục Dữ nhìn chiếc tủ sắt đặt bên cạnh Thịnh Ngọc Châu, trông thấy cái tủ sắt này ánh mắt anh trở nên dịu dàng, do tự tay anh làm ra, buổi tối hôm đó anh thức suốt đêm, chỉ vì cô nói cô muốn có.
“Ừ.” Bây giờ anh cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá. Đóa hoa phú quý nhân gian kia được vũng bùn anh mang về nuôi nấng nuông chiều, anh chỉ cần cung cấp chất dinh dưỡng, là có thể vĩnh viễn tỏa sáng bên cạnh anh.
Thịnh Ngọc Châu thật sự chột dạ, híc híc, vừa rồi khi cầu nguyện với ông trời, cô… Cô đã quên mất tiên sinh Ốc Đồng, không thể để tiên sinh Ốc Đồng biết chuyện này.
Lý Yến bên cạnh nhìn Thịnh Ngọc Châu nói cười vui vẻ với Lục Dữ, giọng cô gái líu ríu uyển chuyển dễ nghe, ngũ quan sắc bén của chàng trai cũng trở nên dịu dàng, đúng là rất xứng đôi, không biết sau này, Lục Dữ có đánh Thịnh Ngọc Châu không nhỉ?
Sau khi trầm mặc vài giây, Lý Yến bỏ miếng thịt khô vào túi, xoay người rời đi, miếng thịt khô này đủ cho cô ăn mấy ngày đó!
Khi đi, Thịnh Ngọc Châu không chào hỏi Lý Yến, chủ yếu vì cô đang chột dạ muốn lòng mình dễ chịu hơn chút, nên vẫn vây quanh Lục Dữ, ríu rít trò chuyện về ngôi nhà mình sắp chuyển tới.
Nói chuyện gì ư? Đương nhiên là chuyện sau khi dọn vào rồi.