Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 173: Suy nghĩ xấu xa hiểm ác

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:24:31
Lượt xem: 73

 Sau khi quay lại phòng ký túc, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra Lê Thừa Du với Giang Quả Nhi không tới tìm mình vay tiền nữa, cô cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ đã vay được tiền rồi?

Chậc, vậy thì tốt, đỡ làm phiền cô.

Buổi tối, Giang Quả Nhi nhìn thanh niên trí thức khác đã chìm vào giấc ngủ, lại nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu, biết Thịnh Ngọc Châu để chìa khóa ở ngay dưới gối đầu cô đang nằm.

Giang Quả Nhi cắn môi, thầm cân nhắc xem có đáng hay không. Nếu như bị bắt tại trận, chắc chắn cô ta sẽ bị kéo đi lao động cải tạo hoặc ngồi tù, cô ta bị bắt đi, tất nhiên Lê Thừa Du sẽ không chờ cô ta…

Nếu Lê Thừa Du vẫn què chân, vậy thì chắc chắn hiện tại sẽ không có cô gái nào nhìn trúng anh ta, tương lai có tiền rồi… Ai còn quan tâm chân què hay không, người có tiền là đại gia, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng!

Sau khi cân nhắc một lúc, Giang Quả Nhi thu ánh mắt lại, nằm xuống giường.

Giang Quả Nhi vừa nằm xuống chưa lâu, Thịnh Ngọc Châu vốn dĩ đã ngủ đột nhiên mở to mắt, cô quay đầu nhìn về phía Giang Quả Nhi. Ài, mất công cô chờ đợi, vừa rồi thấy Giang Quả Nhi vẫn luôn liếc mắt nhìn về phía mình, thi thoảng còn nhìn tủ sắt của cô vài lần, Thịnh Ngọc Châu còn tưởng rằng Giang Quả Nhi định gây án ban đêm nữa.

Mất công cô chờ đợi lâu như vậy, chờ mãi vẫn không thấy Giang Quả Nhi hành động, phí mất một giấc ngủ của cô! Thịnh Ngọc Châu ngáp một cái, nhắm hai mắt lại…

Ngày hôm sau, Lê Thừa Du còn tưởng rằng Giang Quả Nhi sẽ vay tiền Thịnh Ngọc Châu giúp mình, bởi vì hôm qua chính cô ta vỗ n.g.ự.c đảm bảo, cứ giao việc này cho cô ta.

Ngày hôm qua anh ta đã xin giấy giới thiệu từ chỗ trưởng thôn, không có giấy giới thiệu sẽ không đi đâu được, ngay cả lên huyện thành khám bệnh, lỡ như cần ở lại qua đêm, phải ngủ ngoài đường, vẫn có đội trật tự đi kiểm tra xem có giấy chứng minh hay không.

“Thế nào rồi? Đã vay được chưa?” Lê Thừa Du tràn đầy tin tưởng, giọng điệu rất dịu dàng.

Giang Quả Nhi lắc đầu, đột nhiên cô ta cảm thấy, Lê Thừa Du cứ bị què như bây giờ cũng không tồi, như vậy Lê Thừa Du chỉ có thể dựa vào cô ta.

“Chưa vay được.”

Lúc này, Giang Quả Nhi không suy xét quá nhiều, ví dụ như chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Lê Thừa Du lớn thế nào, cho rằng thành công của Lê Thừa Du, đều dựa vào gia đình anh ta đứng sau ủng hộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-173-suy-nghi-xau-xa-hiem-ac.html.]

Nếu què chân thật, chẳng phải cơ hội để mình gả vào nhà anh ta càng lớn hơn sao?

“Thừa Du, Ngọc Châu nói cô ấy thật sự không có tiền, nhà anh không gửi tiền qua đây cho anh sao? Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện khám bệnh sớm một chút, nếu cứ tiếp tục kéo dài, sợ là sẽ không chữa được…”

Giang Quả Nhi nhẹ nhàng dỗ dành anh ta, sau đó nghi ngờ nhìn Lê Thừa Du: “Thừa Du, không phải trước đây anh nói nhà anh mới gửi đồ qua đây cho anh sao? Lần trước cũng không thấy anh tới bưu điện nhận bưu phẩm, sao bây giờ đã hết tiền rồi?”

Lê Thừa Du bị nghi ngờ nói dối, lập tức lớn tiếng phản bác: “Ai bảo thế, chỉ là anh tiêu tiền hơi nhanh mà thôi!”

Anh ta không hề biết ý nghĩ xấu xa hiểm ác trong đầu Giang Quả Nhi, cuối cùng bị cô ta lừa gạt kéo lên huyện thành, tiền không đủ thì phải làm sao? Trước khi ra ngoài vay mượn thêm của thanh niên trí thức khác trong khu tập thể, mỗi người vài xu vài hào, cũng có người vài đồng.

Nhà trưởng thôn.

Nghe nói Thịnh Ngọc Châu tới tìm mình, trưởng thôn còn hơi bất ngờ, sau đó, khi nghe Thịnh Ngọc Châu nói cô muốn chuyển ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, không ở trong khu tập thể đó nữa, ông ấy càng kinh ngạc hơn.

“Đã xảy ra chuyện gì? Các đồng chí khác trong khu tập thể thanh niên trí thức bắt nạt cô à?” Nghĩ tới nghĩ lui, trưởng thôn chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này, bởi vì ông ấy cũng từng nghe nói, thanh niên trí thức Thịnh không hợp với thanh niên trí thức khác.

Nhưng mà, trưởng thôn không để tâm đến vấn đề này, chỉ cần không gây chuyện, không làm chậm trễ việc nhà nông, ông ấy sẽ để mặc bọn họ thích lăn lộn thế nào thì lăn lộn như thế.

Cố Diệp Phi

Đặc biệt là trước đó Tạ Trung nhận được chỉ tiêu về thành phố, có phần thưởng treo trước mắt, trưởng thôn cảm nhận được rõ ràng thanh niên trí thức đã làm việc chăm chỉ hơn trước đây rất nhiều, chắc có lẽ vì một câu ông ấy nói “Dựa vào công điểm năm ngoái của mọi người, Tạ Trung là người chăm chỉ nhất”.

Cho nên, hiện tại thanh niên trí thức Thịnh muốn chuyển ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức khiến ông ấy rất bất ngờ.

“Trưởng thôn, ngài cũng biết đấy, cháu với đồng chí Lục Dữ sắp kết hôn rồi, sắp gả vào thôn, không thể cứ ở mãi trong khu tập thể thanh niên trí thức đúng không?” Thịnh Ngọc Châu cười hì hì, mở miệng.

Cô không nhắc tới mâu thuẫn trong khu tập thể, bởi vì với trưởng thôn mà nói những mâu thuẫn đó chỉ là chuyện vặt vãnh, ông ấy sẽ chỉ trấn an bản thân.

Lời vừa nói ra, trưởng thôn kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nhìn về phía Lục Dữ đang đứng bên cạnh: “Hai đứa… Sắp kết hôn?”

Lúc này, Lục Dữ cũng đang giật mình nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.

Loading...