XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 170: Bồi thường tiền hoặc bồi thường một cô vợ
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:23:07
Lượt xem: 56
Đi được một lát, Lục Dữ đã xua tan sắc đỏ trên mặt, định đi tìm người hỏi thăm giúp lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn, bở vì Lục Dữ tự biết quan hệ giữa mình và người trong thôn không được tốt lắm.
Cho nên, Lục Dữ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn túm lấy Triệu Mộc. Triệu Mộc cảm thấy bản thân quá thảm, vẫn chưa kịp đi tìm Giang Quả Nhi tính sổ đã bị Lục Dữ bắt lại.
Ban đầu Triệu Mộc còn tưởng rằng Lục Dữ lại muốn đánh mình một trận, anh ta khóc lóc uy hiếp: “Tôi… Tôi cảnh cáo cậu, nếu… Nếu cậu lại đánh tôi, tôi… tôi sẽ đi mách trưởng thôn.”
Thời buổi này, người bình thường đều không có thói quen đi tìm cảnh sát, chuyện gì trong thôn cũng tự giải quyết với nhau, trưởng thôn lớn nhất.
A, đương nhiên, bây giờ lãnh đạo cấp trên không gọi là thôn trưởng nữa, hình như chuyển thành đại đội trưởng rồi, nhưng mà người trong thôn vẫn quen gọi như cũ.
Nhìn dáng vẻ nhát như cáy của Triệu Mộc, Lục Dữ lạnh lùng, nói: “Anh đi hỏi thăm chút, gần đây trong thôn đang đồn đãi chuyện gì, làm tốt sau này sẽ không đánh anh nữa.”
Nếu ở đời sau, chắc chắn với hành vi ác bá này, Lục Dữ đã bị cảnh sát bắt về dạy dỗ rồi.
Triệu Mộc như nhận được thánh chỉ, vội vàng hỏi lại: “Thật sao?”
“Ừ.” Lục Dữ đâu phải kẻ cuồng bạo lực, sao lại thích đánh người, chỉ vì Triệu Mộc kia quá ngu ngốc cứ tới khiêu khích anh mà thôi.
Triệu Mộc không hiểu lắm, nhưng vẫn vui lòng đi hỏi thăm giúp Lục Dữ. Không cần chờ lâu, Lục Dữ đã biết, những lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn kia đã bị Thịnh Ngọc Châu giải quyết rồi.
…
Sau khi hỏi thăm giúp Lục Dữ xong, Triệu Mộc rất vui, cho rằng mình đã giải hòa với Lục Dữ, đã kéo gần quan hệ giữa hai bên thêm một bước.
Hiện tại, anh ta đang định đi tìm Giang Quả Nhi tính sổ.
Giữa chiều, Giang Quả Nhi vẫn đang làm việc ngoài đồng, Triệu Mộc trắng trợn qua đó, không lo bị người ta nhìn thấy chút nào.
Khi nhìn thấy Triệu Mộc đi về phía mình, trong lòng Giang Quả Nhi lo sợ không thôi, thằng khốn Triệu Mộc này qua đây làm gì nhỉ?
Nếu bị người khác trông thấy, cô ta giải thích thế nào cũng không giải thích rõ được!
“Tối nay, gặp ở nơi lần trước!” Hình như Triệu Mộc cũng đã nhận ra Giang Quả Nhi cảnh giác với mình, anh ta không ở lại quá lâu, nhìn giống như chỉ đi ngang qua mảnh ruộng Giang Quả Nhi đang làm việc.
Nhưng mà, lời anh ta bỏ lại, đã khiến Giang Quả Nhi run rẩy.
Anh ta có ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-170-boi-thuong-tien-hoac-boi-thuong-mot-co-vo.html.]
Cố Diệp Phi
Ánh mắt sâu thẳm nhìn theo hướng Triệu Mộc rời đi, nơi lần trước… Mình tìm Triệu Mộc, là lần đó phải không nhỉ?
Lần trước… Cô ta tìm Triệu Mộc, định bày kế hãm hại Thịnh Ngọc Châu…
Giang Quả Nhi cúi đầu, không ai trông thấy cảm xúc biến hóa trên mặt cô ta, ngay cả người trong thôn cũng cho rằng Triệu Mộc chỉ tình cờ đi ngang qua mảnh ruộng Giang Quả Nhi đang làm việc.
Sau khi tan làm, Giang Quả Nhi không vội về khu tập thể thanh niên trí thức, cũng không đi cùng đám người Trần Xuân Hoa, mà cô ta đi một mình.
Triệu Mộc đã đứng chờ ở nơi lần trước, trông thấy Triệu Mộc, sắc mặt Giang Quả Nhi không vui lắm: “Anh tìm tôi làm gì?”
Có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh nhanh lên, cô ta còn phải về khu tập thể thanh niên trí thức, nếu để người khác trông thấy cô ta và Triệu Mộc ở riêng với nhau, không biết sẽ bị lan truyền thế nào đâu.
“Giang Quả Nhi, lần trước cô bảo tôi đi phá hoại thanh danh của Thịnh Ngọc Châu, hại tôi thảm quá.” Triệu Mộc uy hiếp: “Bồi thường tiền, nếu không tôi sẽ nói chuyện này cho mọi người biết.”
Mục đích của anh ta rất đơn giản, hại anh ta không cưới được vợ còn bị người ta đánh một trận, hại anh ta phải tĩnh dưỡng rất lâu mới dám ra ngoài, phải bồi thường.
Giang Quả Nhi trợn trừng mắt nhìn anh ta, có ý gì? Bồi thường tiền?
Khi ấy Giang Quả Nhi cô thấy Triệu Mộc không cưới được vợ mới tốt bụng giới thiệu cho anh ta một người, ngay cả biện pháp cũng dạy cho Triệu Mộc rồi, ai ngờ Triệu Mộc không có bản lĩnh ấy, chuyện này có thể trách ai?
Nhưng mà, Giang Quả Nhi lại kiêng kị câu “Sẽ nói chuyện này cho người ta biết” của Triệu Mộc, cô ta nén giận hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”
Nếu không nhiều lắm, cô ta có thể bỏ tiền ra trừ tai họa, nếu không, hình tượng hiện giờ của cô ta sụp đổ, chỉ sợ chuyện với Lê Thừa Du sẽ nảy sinh biến cố.
“Hai mươi đồng.” Triệu Mộc suy nghĩ một lát rồi trả lời. Cưới vợ cần sính lễ, còn phải mở tiệc, Triệu Mộc tính toán một phen, sau đó tham lam đòi hỏi.
Cái gì? Hai mươi đồng?
Ý nghĩ bỏ tiền ra trừ tai họa kia của Giang Quả Nhi lập tức tan biến, cô ta lạnh lùng, từ chối: “Không bao giờ! Tôi cũng không có tiền.”
Triệu Mộc nhìn Giang Quả Nhi vài lượt. đột nhiên nhớ tới lời trước đây Giang Quả Nhi nói, cưới vợ thành phố vừa đẹp vừa có tiền, tuy không biết gia cảnh nhà Giang Quả Nhi thế nào, nhưng chắc chắn tốt hơn cuộc sống cầu bất cầu bơ hiện tại của anh ta: “Hoặc là, cô bồi thường cho tôi một cô vợ!”
“Tôi lấy đâu ra vợ bồi thường cho anh?” Giang Quả Nhi cảm thấy Triệu Mộc này tới để làm tiền mình, bồi thường một cô vợ? Còn phải xem bản thân Triệu Mộc có năng lực hay không, vốn dĩ biện pháp trước đó cô ta dạy cho Triệu Mộc chắc chắn có thể cưới được Thịnh Ngọc Châu, nhưng kết quả thì sao?
Trong mắt cô ta, Triệu Mộc chính là đồ vô dụng.
“Không có? Vậy cô gả cho tôi là được.” Triệu Mộc nói rất thản nhiên, mắt nhìn Giang Quả Nhi, cảm thấy tuy rằng Giang Quả Nhi không đẹp bằng Thịnh Ngọc Châu, nhưng mà cũng tạm được, vẻ ngooài rất thanh tú.
Anh ta không xứng với Thịnh Ngọc Châu, còn Giang Quả Nhi… Có vẻ rất thích hợp với anh ta.