XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 168: Em là bạn gái tôi
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:20:22
Lượt xem: 67
Lục Dữ không quan tâm Triệu Mộc nghĩ gì, anh chỉ quan tâm hiện tại Thịnh Ngọc Châu thế nào, chắc chắn không phải Thịnh Ngọc Châu nói lung tung bên ngoài, là người trong khu tập thể thanh niên trí thức bắt nạt cô.
Giữa trưa anh vừa nói với Thịnh Ngọc Châu, sẽ không để ai bắt nạt cô, còn hứa hẹn sẽ bảo vệ cô.
Bây giờ thời gian mới qua một lúc, Triệu Mộc đã chạy đến trước mặt anh nói nhăng nói cuội, Lục Dữ đoán chắc chắn tin đồn này đã lan truyền khắp thôn rồi.
Với hiểu biết của Lục Dữ về người trong thôn, bọn họ sẽ đồn đoán bậy bạ không kiêng nể gì, không biết có gây ra chuyện gì khiến Thịnh Ngọc Châu sợ hay không.
Nghĩ vậy, anh vội vàng đi về phía khu tập thể thanh niên trí thức, lại phát hiện ra thanh niên trí thức đều đã đi làm. Lục Dữ nhíu mày, đành phải đi về phía đồng ruộng.
Nhưng mà, điều khiến Lục Dữ hơi bất ngờ là, người trong thôn không hề bàn tán sôi nổi chuyện của anh và Thịnh Ngọc Châu như dự kiến, mà đang nói tới chuyện mẹ Lộ Ba đánh nhau với mẹ Cương Tử.
Sau đó còn có người nghi ngờ hỏi, có đúng là chó nhà Lộ Ba và chó nhà Cương Tử chui đống cỏ khô không? Không phải là ai đó trong thôn chứ? Hay là tối nay đi rình đi?
Các bà ngốc à, bây giờ đã lộ ra rồi, người khác đã biết, ai còn ra đống cỏ khô đấy nữa?
Đương nhiên, bà thím “Trong lòng có quỷ” kia vô cùng nhiệt tình xen vào cuộc náo nhiệt, thi thoảng còn nhắc đến chuyện của Thịnh Ngọc Châu, giống như đang nói đùa lại giống đang oán trách, vốn dĩ rất nhiều người đang nghi ngờ bà ta, hiện tại đều đã dẹp bỏ hiềm nghi.
Vì chuyện mới này quá kích thích, dù sao cũng liên quan đến vấn đề tình ái của người trong thôn, mọi người đều thích thể loại này hơn, đều muốn xem thử xem gã xui xẻo nào trong thôn bị cắm sừng, cho nên mọi người nhanh chóng bỏ qua chuyện có phải Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ sắp kết hôn hay không, kết hôn hay không để bản thân hai người tự giải quyết đi.
Nhưng mà, Lục Dữ ít giao tiếp với người trong thôn vẫn chưa biết chuyện này, vẫn coi lời đồn đãi vớ vẩn là vấn đề nghiêm trọng, cần xử lý cẩn thận.
Sợ Thịnh Ngọc Châu không vui, Lục Dữ vội vàng đi tìm Thịnh Ngọc Châu, khai thông tư tưởng và dỗ dành…
Cố Diệp Phi
…
Thịnh Ngọc Châu rời xa đám người thích hóng chuyện kia rồi mới thở phào nhẹ nhõm, mấy bà thím này thật sự quá nhiệt tình, cô sắp không chống đỡ nổi rồi.
Nếu không phải vừa rồi bà thím kia nói cô như vậy, còn bôi nhọ cô đã có thai, Thịnh Ngọc Châu cũng sẽ không nhắc đến chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-168-em-la-ban-gai-toi.html.]
Bây giờ, Thịnh Ngọc Châu đã ý thức được một vấn đề, lời đồn đãi vớ vẩn có thể sẽ khuếch đại, còn khuếch đại rất lớn, đã sắp nói cô và Lục Dữ sinh vài đứa con rồi.
Thịnh Ngọc Châu nện bước đi đến bờ ruộng, hiện tại trời đã vào thu, thời tiết không còn nóng như trước, không cần phải mang theo chiếc quạt lá cọ kia hàng ngày.
Khi cô chuẩn bị Làm việc, Lục Dữ đã tới, anh bước nhanh đến bên bờ ruộng, nhìn về phía cô, cất giọng nhẹ nhàng: “Thịnh Ngọc Châu…”
Lục Dữ không dám gọi thẳng hai chữ “Ngọc Châu”, với anh mà nói, xưng hô như vậy quá thân mật, không thích hợp với hai người bọn họ, nhưng gọi “Thanh niên trí thức Thịnh” thì quá xa cách, sau khi chần chừ vẫn gọi tên đầy đủ của cô.
Khi nghe thấy Lục Dữ gọi tên mình, Thịnh Ngọc Châu lại giả vờ không nghe thấy, hừ, quan hệ giữa hai người bọn họ kém vậy sao?
Ngay cả Lý Yến và Giang Quả Nhi mặt dày không biết xấu hổ kia còn gọi cô là Ngọc Châu, Lục Dữ bất mãn với điểm nào trong tên cô sao?
Lục Dữ cho rằng Thịnh Ngọc Châu không nghe thấy mình gọi cô ấy, lập tức đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
“Hừ, anh đang nói chuyện với ai thế?” Thịnh Ngọc Châu kiêu căng hừ một tiếng, cảm thấy phải dạy dỗ Lục Dữ tử tế một phen mới được.
“Với em.” Lục Dữ không biết suy nghĩ trong đầu Thịnh Ngọc Châu, nhưng nơi này chỉ có hai bọn họ, không còn ai khác.
“Em nào?” Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu ngạo đáng yêu, cất giọng mềm mại chất vấn, lại giống như đang làm nũng với Lục Dữ.
Nghe Thịnh Ngọc Châu hỏi như vậy, ánh mắt Lục Dữ chuyển sang đầu Thịnh Ngọc Châu theo bản năng, tò mò không biết có phải trưa nay cô bị té ngã đập đầu vào đâu hay không, sao ngay cả mình là ai cũng phải hỏi lại?
Phát hiện ra ánh mắt này của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu trợn mắt khinh bỉ, giọng giống như hờn dỗi: “Anh nói đi, tôi là ai?”
“Em là Thịnh Ngọc Châu, là thanh niên trí thức xuống nông thôn, em không nhớ à?” Trong chuyện liên quan đế Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ đầu gỗ kia vô cùng thật thà, trí thông minh từ trước đến nay như bị tang thi ăn mất rồi, chỉ còn lại vỏ não trống rỗng.
Thịnh Ngọc Châu:… Đúng là đồ đầu gỗ.
“Tôi là gì của anh?” Hôm nay Thịnh Ngọc Châu khăng khăng muốn Lục Dữ sửa miệng mới được, để sau này anh đừng gọi thẳng cả tên họ cô cứng nhắc như ban nãy, cứ như quan hệ giữa bọn họ rất kém vậy, chẳng ngọt ngào thân thiết giống hai người đang yêu nhau.
“Em, em là… Bạn gái anh…” Nói đến đây, không biết có phải vì Lục Dữ thẹn thùng hay không, mà ánh mắt anh sáng lập lòe, hai tai cũng đỏ ửng lên.