XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 167: Tìm Giang Quả Nhi tính sổ
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:20:00
Lượt xem: 63
Sau đó, Thịnh Ngọc Châu lập tức trốn ra sau lưng một bà thím: “Cháu… Cháu cũng không rõ lắm, các thím đã hứa rồi, cháu cũng chỉ nói ra những gì mình nhìn thấy mà thôi. Cháu… Cháu phải đi làm đây!”
Bà thím bên cạnh “Trong lòng có quỷ” gật đầu: “Đúng đấy, cháu nói đúng, không phải vấn đề của cháu, đi làm việc đi.”
Nếu đã nói không phải vấn đề của cô, vậy thì không liên quan đến cô nữa rồi, cô cố ý lộ ra cảm xúc giống ngày thường, không để người khác phát hiện ra, ánh mắt lén nhìn về phía mẹ Lộ Ba.
“Mẹ Lộ Ba này…” Sau khi để Thịnh Ngọc Châu rời đi, bà ta quay đầu nhìn về phía mẹ Lộ Ba, tiện thể nói sang chuyện khác, tránh đề tài lại quay về người mình.
Mẹ Lộ Ba nhìn về phía mẹ Cương Tử, nhưng sao mẹ Cương Tử có thể thừa nhận.
Kết quả là thôn dân lại có chuyện mới để bàn tán, vốn dĩ nhà Cương Tử và nhà Lộ Ba đã có thù oán từ trước, vì năm đó em gái của Cương Tử từng đính hôn với Lộ Ba, nhưng Lộ Ba lại chạy lên thành phố ở rể nhà người ta, năm đó cũng ồn ào huyên náo một khoảng thời gian, bây giờ chuyện mới chuyện cũ đều trở thành đề tài cho mọi người lôi ra bàn tán…
……
Lục Dữ nghe Triệu Mộc nói xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Mộc vậy.
Bị Lục Dữ dùng ánh mắt nhìn người c.h.ế.t nhìn chằm chằm, Triệu Mộc cảm thấy sởn cả gai ốc: “Cậu, cậu định làm gì…”
Triệu Mộc này đúng là, luôn thích tìm đường c.h.ế.t như vậy, trước kia bị Lục Dữ đánh rồi vẫn chưa khôn lên, cứ khăng khăng tìm tới lải nhải với Lục Dữ.
“Ai nói với anh thế?” Lúc này Lục Dữ vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, anh dùng ánh mắt âm u nhìn Triệu Mộc, ai dám nói lung tung như vậy để xem anh có đập gãy hết chân chó của bọn họ không.
“Nghe, nghe nói, là truyền ra từ khu tập thể thanh niên trí thức… Chính, chính miệng thanh niên trí thức Thịnh nói…” Triệu Mộc đã hơi hối hận vì qua đây châm chọc Lục Dữ.
Lục Dữ không kết hôn với thanh niên trí thức Thịnh, chẳng phải càng tốt sao? Như vậy thanh niên trí thức Thịnh vẫn độc thân, tuy rằng cơ hội của anh ta không lớn, nhưng lỡ như có thì sao?
Thanh niên trí thức Thịnh?
Sau khi nhận được câu trả lời từ Triệu Mộc, cặp mắt hung ác âm trầm của Lục Dữ hơi sửng sốt, vài giây sau, anh lại nhíu mày: “Nói lại lần nữa.”
Lúc này Lục Dữ mới hiểu ra, hình như cuộc đối thoại vừa rồi giữa anh và Triệu Mộc không cùng tần số, cô gái thành phố Triệu Mộc nói kia là ai?
“Chuyện này… Không phải do thanh niên trí thức Thịnh tự mình nói ra sao, cô ấy… Cô ấy nói, muốn kết hôn với cậu…” Triệu Mộc ấp úng mở miệng, sợ Lục Dữ tức giận, nhưng trong lòng lại đang phỉ nhổ Lục Dữ là đồ khốn nạn, đồ đàn ông phụ bạc! Không chịu trách nhiệm được thì cút mau, sau này tôi sẽ thay cậu chăm sóc thanh niên trí thức Thịnh!
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-167-tim-giang-qua-nhi-tinh-so.html.]
Lục Dữ không biết trong lòng Triệu Mộc đang có ý nghĩ “Nuôi vợ thay anh”, khuôn mặt đang u lám lập tức biến thành ngây dại, rồi dần dần bị sắc đỏ nhuộm đẫm, ngũ quan lạnh lùng sắc bén cũng trở nên dịu dàng, nhìn đẹp trai hơn rất nhiều.
Ngoài Triệu Mộc ra không ai khác nhìn thấy, đương nhiên Triệu Mộc cũng không biết thưởng thức, anh ta chỉ thấy khuôn mặt Lục Dữ âm u bất định, thay đổi liên tục như thời tiết tháng năm vậy.
“Thật sự do thanh niên trí thức Thịnh nói?” Lục Dữ vừa vui vẻ được vài giây, đột nhiên lại nhớ tới khả năng khác, truyền ra từ khu tập thể thanh niên trí thức, cũng có khả năng không phải do Thịnh Ngọc Châu nói?
Không lâu trước bọn họ vừa nhắc đến vấn đề này, khi đó hắn cũng thử hỏi Thịnh Ngọc Châu, nhưng Thịnh Ngọc Châu lại lộ ra vẻ mặt chần chừ, rối rắm. Khi ấy Lục Dữ biết, Thịnh Ngọc Châu không hề có ý định kết hôn với mình.
Vậy sao bây giờ những người khác lại cho rằng Thịnh Ngọc Châu muốn kết hôn với anh nhỉ? Còn do chính miệng Thịnh Ngọc Châu nói ra?
Chắc chắn là có người nào đó trong khu tập thể lại bắt nạt Thịnh Ngọc Châu rồi, cảm thấy chân mình quá cứng, muốn anh lấy gậy gỗ gõ thử một cái sao?
“Chuyện này… Chắc là thế!” Thấy hình như Lục Dữ không biết chuyện này, Triệu Mộc cũng nghi hoặc, tay gãi đầu mình, lẽ nào Lục Dữ không biết, là thanh niên trí thức Thịnh đơn phương theo đuổi?
Vừa nghĩ như vậy Triệu Mộc đã cảm thấy không đúng rồi, Thịnh Ngọc Châu là đóa hoa phú quý, xinhd dẹp lóa mắt, Lục Dữ thì như vũng bùn lầy, không chiều chuộng Thịnh Ngọc Châu coi như không tệ rồi, còn chờ đối phương theo đuổi?
Nhất thời giống như hiểu ra được điều gì đó, Triệu Mộc khẽ lắc đầu, không phải lại do người trong khu tập thể thanh niên trí thức nói lung tung chứ?
Khốn nạn! Đáng chết! Nói lung tung như vậy không phải hại Triệu Mộc hắn sao?
Sau đó, Triệu Mộc mang theo khuôn mặt bầm dập đi tìm đám thanh niên trí thức kia tính sổ, trước khi đi Lục Dữ còn nhìn lướt qua Triệu Mộc vừa bị đánh một trận, nói: “Tôi thấy anh đúng là không thông minh lên chút nào, lần trước đã vậy rồi, lần này vẫn dễ dàng bị người trong khu tập thể thanh niên trí thức xúi giục như vậy, xem ra đầu óc của anh đúng là toàn bã đậu nhỉ?”
Lời này đã thắp lên lửa giận trong lòng Triệu Mộc, khiến anh ta lại nhớ đến lần trước Giang Quả Nhi tới tìm mình, nói Thịnh Ngọc Châu kia là con gái thành phố, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình còn yếu ớt, cưới về rồi sau này không phải lo ăn mặc gì đó.
Kết quả bản thân bị Lục Dữ đánh một trận, sút nữa chân cũng què, nếu không phải mạng anh ta lớn, khả năng đã bị g.i.ế.c rồi.
Bây giờ lại là thanh niên trí thức trong khu tập thể…
Vừa nghĩ tới điều này, Triệu Mộc lập tức cảm thấy, chắc chắn có người đang nhằm vào anh ta. Quan hệ giữa thanh niên trí thức Giang kia với thanh niên trí thức Thịnh kém như vậy, không phải là cố ý nói xấu thanh niên trí thức Thịnh với anh ta, xúi giục anh ta đứng ra…
Tiện nhân, biết ngay họ Giang kia không phải người tốt mà, trước đây hại anh ta bị Lục Dữ đánh một trận rồi, hôm nay lại hại anh ta bị Lục Dữ đánh thêm trận nữa.
Lúc này trong đầu Triệu Mộc chỉ nhớ tới Giang Quả Nhi từng hại mình, trong lòng chất đầy lửa giận, muốn đi tìm Giang Quả Nhi tính sổ.