XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 164: Không muốn cưới sao
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:18:18
Lượt xem: 72
Khi Lục Thu Hạo nhìn thấy anh trai vác túi đồ về, cậu còn tưởng rằng anh trai lại lên núi kiếm được sản vật gì đó, còn vô cùng tò mò chạy tới, chuẩn bị mở ra xem xem có phải anh trai lại mang thứ gì ăn ngon về cho mình hay không.
Đương nhiên, ăn ngon trong ấn tượng của Lục Thu Hạo là măng, rau dại, gà rừng, đào dại… Những thứ có thể ăn đều xem như thứ tốt.
“Được rồi, mang qua phòng bên cạnh…” Vừa nói xong lại nghĩ tới trước đây những phòng đó luôn bỏ trống, còn lại là phòng để đồ lặt vặt, không thích hợp cho Thịnh Ngọc Châu ở
Nghĩ một lát, Lục Dữ lại cảm thấy mình lo lắng hơi thừa, có lẽ… Thịnh Ngọc Châu chỉ đùa với mình một chút mà thôi.
“Hả?” Nghe thấy anh trai đang nói lại dừng, Lục Thu Hạo nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ: “Anh, anh muốn nói gì thế?”
“Không có gì, mau đi nghỉ ngơi đi, trời nóng như vậy. Không ngủ được thì cầm chổi đi quét dọn phòng bên cạnh một chút.” Để anh ở phòng bên cạnh đi, còn căn phòng trước kia anh ở, vừa thông thoáng vừa đầy đủ ánh sáng, còn có hơi người, Thịnh Ngọc Châu sẽ không bị dọa sợ.
Nhưng mà, vẫn phải quét dọn sạch sẽ chút, phòng phải dọn, giường phải dọn, nền nhà cũng phải dọn… Nghe nói hiện tại bên ngoài còn bán xi măng, tuy rằng nền nhà không gồ ghề lồi lõm, nhưng cũng không bằng phẳng, phải đổ một lớp.
Trước khi Lục Dữ biết rõ Thịnh Ngọc Châu có tới hay không, anh đã bắt đầu bận rộn vì cô rồi, còn vui vẻ chịu đựng.
Cố Diệp Phi
Lục Thu Hạo nhìn anh trai chậm rãi quét mạng nhện, lau dọn phòng… Cậu kinh ngạc không thôi: “Anh, bây giờ vẫn chưa tới tết mà, chúng ta tổng vệ sinh sớm như vậy sao?”
Lục Dữ trầm mặc, không có khả năng nói lý do thật với Lục Thu Hạo, đành thuận miệng trả lời có lệ: “Quá bẩn, anh không nhìn nổi.”
Vừa nghe Lục Dữ nói như vậy, Lục Thu Hạo cũng nhìn lại phòng mình, sau đó nghiêm túc gật đầu, anh trai nói rất đúng.
Sau đó, cũng cùng anh trai mình chậm rãi tổng vệ sinh, tuy rằng cậu chỉ biết quét rác lau bàn ghế, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình rất giỏi!
Đương nhiên, Lục Thu Hạo dọn sạch phòng của mình trước, cậu cũng muốn phòng mình sạch sẽ.
Mệt mỏi quá… Lục Thu Hạo xoa bóp cánh tay mình, nhìn anh trai vẫn đang bận rộn, cậu gọi với theo: “Anh trai, em muốn nghỉ ngơi một lát…”
“Ừ.” Lục Dữ đáp một tiếng, vẫn tiếp tục cố gắng.
“Anh, quét cả phòng em nữa nhé.” Lục Thu Hạo không nghĩ nhiều, cho rằng anh trai muốn dọn dẹp phòng mình, vậy thì tiện thể dọn giúp cậu luôn, hai phòng cùng sạch, cùng vui vẻ.
…
Trưa hôm đó Thịnh Ngọc Châu nói trước mặt nữ thanh niên trí thức trong phòng mình “Sau này sẽ kết hôn với Lục Dữ”, nữ thanh niên trí thức không phải người kín miệng gì, khi ra ngoài, gặp được bạn mình là bắt đầu kể chuyện.
Từ trước đến nay lời đồn luôn rất dễ bị phóng đại, Thịnh Ngọc Châu nói sau này sẽ kết hôn với Lục Dữ, truyền qua truyền lại, cuối cùng thành muốn kết hôn với Lục Dữ, sau đó chỉ qua một buổi trưa đã thăng cấp từ sắp kết hôn sinh con đến sắp sinh con rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-164-khong-muon-cuoi-sao.html.]
Ngày thường Lục Dữ không có người bạn nào, càng khỏi nói những người hay buôn chuyện, chỉ có mấy tên côn đồ không đàng hoàng trong thôn mới có thể nói đôi lời với Lục Dữ.
Nhưng từ khi Lục Dữ sánh đôi với đóa hoa phú quý từ thành phố tới kia, có thanh niên nào trong thôn không ghen ghét?
Có điều, ghen ghét thì đã sao? Không ai dám chạy tới trước mặt Lục Dữ nói này nói nọ, sợ Lục Dữ nổi giận đánh người…
Nếu như giống tên Lê Thừa Du xui xẻo kia, vậy thì thảm rồi. Tuy rằng có thể kéo Lục Dữ đi ngồi tù, hoặc b.ắ.n c.h.ế.t gì đó, nhưng nếu chân mình què rồi, đời này cũng coi như bỏ.
Chỉ có Triệu Mộc trước đó bị Lục Dữ đánh một trận cho rằng mình với Lục Dữ không đánh không quen nhau, ừm… Đã giải hòa, đều là bạn bè, nên cố ý tới trước mặt Lục Dữ châm chọc một phen.
Lần này, trong lòng Triệu Mộc ghen ghét thật, nhưng vốn dĩ sợ hãi không định đi tìm Lục Dữ đâu, nào ngờ trùng hợp, lại trông thấy Lục Dữ đi ngang qua ngay trước mặt mình.
Vì ghen ghét trong lòng, Triệu Mộc đã nói móc Lục Dữ một phen: “Đúng là không ngờ đó, Lục Dữ, không ngờ cậu lại có bản lĩnh như vậy.”
Trong giọng nói ghen ghét chứa đầy hâm mộ! Thịnh Ngọc Châu là ai chứ? Là đóa hoa phú quý nhân gian ở tít trên cao, vẻ ngoài xinh đẹp, gia cảnh không tồi, còn tới từ thủ đô…
Lục Dữ nhìn Triệu mộc trước mắt, nghe câu nói châm chọc kia, không trả lời, tưởng Triệu Mộc đang nhắc đến chuyện mình với Thịnh Ngọc Châu ở bên nhau. Anh đã quen rồi, không ít thằng nhóc trong thôn từng châm chọc mỉa mai anh như vậy.
Không ăn được nho lại nói nho vẫn còn xanh, Lục Dữ hiểu mà, dù sao, người ở bên Thịnh Ngọc Châu là anh chứ không phải bọn họ, như vậy là đủ rồi.
Thấy Lục Dữ không nói lời nào, Triệu Mộc cho rằng Lục Dữ không để ý tới mình, hơi phẫn nộ cất cao giọng: “Sao hả? Bây giờ sắp kết hôn với con gái thành phố rồi, nên không thèm để ý đến tao, nghĩ mình rất ghê gớm sao?”
Nghe câu này, Lục Dữ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lẽo hàm chứa lửa giận: “Con gái thành phố cái gì? Ai sắp kết hôn?”
Cả trưa nay Lục Dữ đều ở nhà quét dọn vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng trước đây mình ở, xử lý tất cả đợi một ngày nào đó trong tương lai, nếu Thịnh Ngọc Châu tới thật, cô sẽ có nơi để ngủ…
Đâu biết hiện tại trong thôn đang đồn đãi vớ vẩn.
Lục Dữ biết, mình công khai ở bên Thịnh Ngọc Châu khiến rất nhiều người đố kỵ. Cũng có không ít nam thanh niên trong thôn mỉa mai, nhưng Lục Dữ đều không để trong lòng.
Có điều bây giờ, trực tiếp mở miệng nói dối nhằm chia rẽ anh với Thịnh Ngọc Châu như vậy, anh không tiếp thu nổi.
Ôm theo lửa giận trong lòng chất vấn Triệu mộc, Lục Dữ vừa nôn nóng vừa lo lắng.
Tuy trong lòng anh chỉ có mình Thịnh Ngọc Châu, ngoài Thịnh Ngọc Châu, anh không muốn cưới ai khác.
Nhưng quan trọng là, hiện tại anh và Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa tới mức bàn chuyện cưới hỏi, chỉ mới xác định quan hệ, chuyện kết hôn này sao tới lượt anh với Thịnh Ngọc Châu.
“Cậu không muốn kết hôn với người ta à?” Triệu Mộc kinh ngạc nhìn Lục Dữ, anh ta không tin Lục Dữ không biết, cho rằng Lục Dữ không muốn kết hôn, vậy Lục Dữ ở bên thanh niên trí thức Thịnh làm gì? Đùa bỡn tình cảm của người ta sao?