XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 163: Trong phòng ký túc
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:17:43
Lượt xem: 67
Thịnh Ngọc Châu mặc cho Giang Quả Nhi quan sát, Lý Yến ở bên cạnh vẫn đang hỏi thăm: “Ngọc Châu, cô thật sư đưa hết lương thực cho Lục Dữ à?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, rất thản nhiên, cũng không định gạt mọi người, cô đưa lương thực cho người ta để kết nhóm ăn chung, đúng lý hợp tình.
“Hả… Cô không sợ, sau khi Lục Dữ cầm lương thực của cô rồi, sẽ không cho cô ăn sao?” Lý Yến cảm thấy hình như Thịnh Ngọc Châu hơi ngốc, nếu ở đời sau, chắc chắn đã dùng từ “Yêu vào mất não” để hình dung Thịnh Ngọc Châu rồi. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa biết từ này, nhưng không ảnh hưởng đến việc Lý Yến đánh giá Thịnh Ngọc Châu.
“Sao có thể như vậy?” Thịnh Ngọc Châu giật mình nhìn Lý Yến, giống như Lý Yến vừa nói điều gì rất kỳ quái: “Lục Dữ là bạn trai tôi, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
“Nhưng… Nhưng không phải hai người vừa xác định quan hệ sao? Nếu… Nếu như tương lai không lấy lại được, chẳng phải thiệt thòi…” Lý Yến đang nghĩ co Thịnh Ngọc Châu.
Cố Diệp Phi
Lý Yến lo lắng Thịnh Ngọc Châu sẽ chịu thiệt, còn mang dáng vẻ hận sắt không thành thép, vì sao Thịnh Ngọc Châu không thể để ý thêm chút nhỉ?
“Vì sao phải lấy lại?” Thịnh Ngọc Châu mờ mịt không thôi, không hiểu ý của Lý Yến.
“Ai, Thịnh Ngọc Châu, vậy cô định kết hôn với Lục Dữ sao?” Giang Quả Nhi ở bên cạnh thở dài một tiếng, xen miệng vào, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.
“Không phải chứ Ngọc Châu, cô thật sự định cắm rễ ở nông thôn à?” ý Yến vừa nghe Giang Quả Nhi nói câu kia, lập tức kinh hô. Nông thôn này, không phải dễ sống như vậy…
“Tuy rằng không biết khi nào có thể về thành, nhưng Tạ Trung có thể kiếm được chỉ tiêu, chắc chúng ta cũng có cơ hôi, nếu như ở lại, gả cho người trong thôn, không ai biết sau này sẽ thế nào…”
Lý Yến ở bên cạnh khuyên bảo Thịnh Ngọc Châu, nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu, đã bị La Linh cắt ngang.
“Làm vậy chẳng phải lừa gạt Lục Dữ nhà người ta sao? Thịnh Ngọc Châu, tôi thật sự không ngờ, cô lại là loại người ấy!” La Linh dùng giọng điệu âm dương quái khí châm chọc, ngay cả người trong thôn cũng lừa gạt, đúng là không phải loại tốt lành gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-163-trong-phong-ky-tuc.html.]
“La Linh, cậu đừng nói như vậy, dù thế nào Lục Dữ cũng là con cháu nhà địa chủ, thân phận như vậy, Ngọc Châu chướng mắt cũng là chuyện bình thường.” Giang Quả Nhi mở miệng, giống như đang nói giúp Thịnh Ngọc Châu, thật ra là đang ám chỉ Thịnh Ngọc Châu đúng là loại người chê nghèo yêu giàu.
“Ai nói tôi lừa Lục Dữ? Sau này chúng tôi sẽ kết hôn!” Thịnh Ngọc Châu phản bác, tiên sinh Ốc Đồng tốt như vậy, sao cô có thể lừa gạt tiên sinh Ốc Đồng? Hơn nữa, cô không cho phép bọn họ bôi nhọ tiên sinh Ốc Đồng như vây.
Thịnh Ngọc Châu trừng mắt với Giang Quả Nhi: “Tôi không cho các cô nói Lục Dữ như vậy!” Đám người này luôn nói xấu Lục Dữ, con cháu nhà địa chủ thì sao? Bọn họ chỉ là sản vật do quyết sách sai lầm ở thời đại này, căn bản không thể dùng thân phận ấy dán nhãn cho người khác.
Lục Dữ rất tốt! Người rất tốt, tính cũng tốt, vừa chăm chỉ vừa có năng lực, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng mỗi lần cô nói muốn thứ gì, Lục Dữ đều yên lặng thực hiện giúp cô, đám người này mới là đồ rác rưởi!
Thịnh Ngọc Châu tức giận thở phì phì, trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó nằm lại giường, không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
Lần đầu tiên Thịnh Ngọc Châu nổi giận với bọn họ như vậy, dùng giọng điệu sắc bén lớn tiếng mắng, tất cả chỉ vì… Vì một thằng nhãi con nhà địa chủ.
Nhìn bóng dáng cô nằm xuống, những người khác quay sang nhìn nhau, hình như Thịnh Ngọc Châu thật sự… Thật sự có tình cảm với Lục Dữ.
Người khác đều không thể tin nổi, chỉ có Giang Quả Nhi là cười rất ngọt ngào, chỉ cần hai người này có tình cảm, kết hôn sớm chút, vậy là được rồi!
Còn chuyện tiền của Thịnh Ngọc Châu, Giang Quả Nhi biết cô đặt nó trong tủ sắt, chìa khóa ở ngay dưới gối đầu Thịnh Ngọc Châu.
Nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu, lại nhìn lướt qua những người khác, giữa trưa có vài nữ thanh niên trí thức không ngủ, đang ngồi trên giường nghỉ ngơi, hoặc đọc sách, ừm, là xem báo chí hoặc truyện tranh mình mang về từ thị trấn.
Giang Quả Nhi giấu đi ý xấu trong lòng, cũng lấy quyển sách mình nhặt về đặt trên đầu giường kia ra xem, nhưng càng xem càng buồn ngủ, căn bản xem không hiểu.
Người duy nhất có chút tri thức trong căn phòng này chính là Thịnh Ngọc Châu, tất nhiên Giang Quả Nhi sẽ không mất mặt đến mức đi tìm Thịnh Ngọc Châu hỏi bài, với Giang Quả Nhi tới nói, Thịnh Ngọc Châu chính là ngọn núi cao cô ta muốn vượt qua, bất kể phương diện nào.
Còn Lê Thừa Du… Giang Quả Nhi nghĩ để bản thân ôn tập trước một khoảng thời gian, sau này mới có thể đuổi kịp trình độ của Lê Thừa Du, dù sao từ bây giờ đến thời điểm thông báo khôi phục thi đại học vẫn còn rất dài, không phải sao?