XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 161: Lại bị chặn đường (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:16:32
Lượt xem: 65
Lê Thừa Du quay đầu lại, đúng là trông thấy Giang Quả Nhi vừa rụt đầu về, anh ta nhíu mày, Giang Quả Nhi làm gì thế này? Nhìn lén anh ta sao? Hay là cho rằng anh ta với Thịnh Ngọc Châu sẽ làm chuyện gì đó?
Hừ, đồ con gái lẳng lơ như Thịnh Ngọc Châu kia, cũng không biết đã cùng Lục dữ… Hoa tàn bại liễu, anh ta không thèm!
Khi quay đầu trở lại, phát hiện Thịnh Ngọc Châu đã nhanh chóng chạy thoát, lông mày vốn đang nhíu lại của Lê Thừa Du càng nhíu chặt hơn, còn mang theo chút tức giận.
Lê Thừa Du đổ hết cảm xúc không vui này lên người Giang Quả Nhi, nếu không phải vì Giang Quả Nhi núp bên kia nhìn lén, sao Thịnh Ngọc Châu có thể hiểu lầm?
Nhưng mà, Thịnh Ngọc Châu không ngờ, mình chạy nhanh như vậy, vẫn bị Giang Quả Nhi ngăn cản.
Đương nhiên Giang Quả Nhi biết Lê Thừa Du tìm Thịnh Ngọc Châu làm gì, cô ta chỉ lo lắng mà thôi, không có ý gì khác. Cho nên, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu nhanh chân chạy trốn, căn bản không muốn nói chuyện với Lê Thừa Du, cô ta lập tức đứng ra ngăn cản.
Không thể để đối phương chạy mất! Không vay tiền Thịnh Ngọc Châu, sao có thể chữa trị chân cho Lê Thừa Du, nếu như chân bị què thật, què một chân… Sẽ không dễ nhìn nữa.
Khi Thịnh Ngọc Châu bị Giang Quả Nhi ngăn lại, cô không nhịn được thầm mắng một câu thô tục trong lòng, nhưng với kẻ vô liêm sỉ như Giang Quả Nhi, có gì hay mà so đo chứ?
“Ngọc Châu, đừng vội đi, Thừa Du nhà chúng tôi còn có chuyện muốn nói với cô!” Sau khi cản Thịnh Ngọc Châu lại, Giang Quả Nhi cũng không để ý đến khuôn mặt bực bội của Thịnh Ngọc Châu, hoặc là nên nói căn bản không quan tâm. Cô ta nở nụ cười dịu dàng nói với Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu cau mày, trong lòng cảnh giác, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hồn nhiên đáng yêu: “Hả? Tôi cho rằng anh ta chỉ chào hỏi một câu, làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Chắc chắn là chồn chúc tết gà, không có ý tốt.
Thịnh Ngọc Châu không để lộ ra ngoài, tránh lát nữa hai kẻ không biết xấu hổ này lại chạy tới đánh nàng thì không hay, tuy rằng biết mình đang ở trong khu tập thể thanh niên trí thức, nhưng với biểu hiện điên cuồng của Lê Thừa Du sáng nay, cô không đoán được trong đầu người này đang nghĩ gì.
“Ngọc Châu, chúng ta cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm không cạn, cái chân này của anh Thừa Du cần tới bệnh viện chữa trị mới khỏi được, Ngọc Châu cũng không muốn nhìn thấy cảnh chân anh Thừa Du xảy ra vấn đề, có đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-161-lai-bi-chan-duong-2.html.]
Lê Thừa Du chơi bài tình cảm, khi nghe thấy ba chữ “Anh Thừa Du”, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy da gà nổi khắp người, sao lại có thể gọi nhau một cách ghê tởm như vậy?
“Anh nói đúng, vẫn nên mau chóng tới bệnh viện khám mới được!” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, vừa gật đầu đột nhiên lại nhớ tới chuyện sáng nay, à… Hóa ra chơi bài tình cảm để đổi cách đòi tiền.
Cố Diệp Phi
“Ngọc Châu có thể quan tâm anh Thừa Du như vậy, trong lòng anh Thừa Du được an ủi rất nhiều, chỉ là, trước đó anh Thừa Du không cẩn thận đã dùng hết tiền trong nhà gửi tới rồi, muốn đi bệnh viện sợ là không đủ, anh nghĩ chắc Ngọc Châu có thể cho anh vay trước một chút nhỉ?”
Lê Thừa Du quan sát thái độ của Thịnh Ngọc Châu, phát hiện đúng là Thịnh Ngọc Châu không ương ngạnh như buổi sáng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên, Thịnh Ngọc Châu vẫn có tình cảm với mình.
Giang Quả Nhi nghe bọn họ nói chuyện, tức không chịu nổi, đặc biết là câu “Anh Thừa Du” mà Lê Thừa Du nói ra kia, trong lòng thầm mắng Thịnh Ngọc Châu là đồ trà xanh kỹ nữ!
Nhưng cô ta lại quên mất, ba chữ này đều do Lê Thừa Du tự phong, không phải Thịnh Ngọc Châu nói ra.
“Nhưng mà, anh ngã gãy chân sớm không sớm muộn không muộn, đúng lúc lần trước tôi lên thị trấn đã dùng hết tiền…” Thịnh Ngọc Châu lộ ra vẻ mặt khó xử, như muốn giúp lại không có cách nào.
Nghe thấy lời này Lê Thừa Du cảm thấy vô cùng bất ổn, gãy chân sớm không sớm muộn không muộn là sao? Chẳng lẽ rất muốn anh ta ngã gãy chân?
“Không phải lần trước nhà em vừa gửi bưu phẩm tới cho em à? Sao đã dùng hết rồi?” Lê Thừa Du không tin, cho rằng Thịnh Ngọc Châu đang tìm lý do.
“Hả? Anh không biết à? Bên phía thủ đô đã xảy ra chút chuyện, bên trong bưu phẩm nho nhỏ đó không có thứ gì đáng giá, tôi còn mua mấy sấp vải nhờ người may quần áo giúp, những thứ này không cần tiền sao? Còn dùng tiền với phiếu thịt nhờ Lục Dữ mua thịt cho nữa, nếu không anh nghĩ vì sao trong cơm Lục Dữ nấu cho tôi lại có thịt?”
“Nhờ người giúp đỡ cần trả tiền, nếu Lê Thừa Du anh gãy chân sớm chút, tôi còn có tiền lấy ra cho vay, hay là anh chờ tới tháng sau nhà tôi gửi tiền qua đây, tôi lại cho anh vay tiền nhé?”
Ban đầu Thịnh Ngọc Châu nói lí nhí, giống như hơi xấu hổ, lại giống như nghi hoặc vì sao Lê Thừa Du không biết chuyện xảy ra ở thủ đô, sau đó càng nói càng tự nhiên hơn.
Cô không thể để lộ ra điểm nào khác trước kia, nếu không chắc chắn Lê Thừa Du sẽ không tin.
“Không phải em đang yêu đương với Lục Dữ à?” Đúng là Lê Thừa Du không tin thật, thằng ch.ó con nhà địa chủ kia có thể với được đóa hoa phú quý nhân gian Thịnh Ngọc Châu này, còn không chiều chuộng Thịnh Ngọc Châu sao?