XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 160: Lại bị chặn đường (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:15:46
Lượt xem: 75
“Thừa Du, anh đang nghĩ gì thế? Không phải nói muốn tới bệnh viện sao?” Giang Quả Nhi nhẹ nhàng hỏi Lê Thừa Du, cũng nhắc nhở Lê Thừa Du, tooi vừa đưa tất cả tiền tiết kiệm của mình cho anh, anh còn như vậy, tôi sẽ đòi lại.
Bị Giang Quả Nhi gọi một tiếng, Lê Thừa Du lập tức thu lại ánh mắt của mình, môi mím chặt, muốn giải thích với Lê Thừa Du, lại sợ bị người khác nghe thấy.
“Quả Nhi, chuyện này vì… Sợ không đủ… Muốn…” Lê Thừa Du ấp úng ý bảo Giang Quả Nhi, trước đó không phải tôi đã giải thích với cô rồi sao?
Lần này Lê Thừa Du không tiếp tục nổi giận với Giang Quả Nhi, vì anh ta biết hiện tại khả năng chân mình phải tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, Giang Quả Nhi có thể chiếu cố mình một phen…
Trước đây anh ta quá nôn nóng, không nghĩ tới điểm này, cho nên mới nổi giận với Giang Quả Nhi như vậy, nếu không…
Nếu cho hắn quay ngược thời gian, dù tức giận thế nào Lê Thừa Du cũng sẽ ngoan ngoãn dỗ Giang Quả Nhi, hiện tại chân anh ta sẽ không đến mức như thế.
Giang Quả Nhi vừa nghe Lê Thừa Du nói như vậy, lại đè nén bất mãn trong lòng xuống, nhìn lướt qua phương hướng Thịnh Ngọc Châu rời đi, cũng đúng, cứ dỗ dành Thịnh Ngọc Châu trước, lấy được tiền rồi nói sau.
“Thừa Du nói cũng đúng, vốn dĩ Ngọc Châu là em gái chúng ta, cần quan tâm nhiều hơn chút…” Giang Quả Nhi gật đầu theo, nhấn mạnh hai chữ “Em gái”, quan tâm một chút không thành vấn đề, anh trai gặp nạn, em gái không bỏ tiền ra giúp đỡ, còn ăn nói thế nào?
Đồng thời cũng nhắc nhở Lê Thừa Du, đây là thân phận giữa hai người, đừng đi quá giới hạn.
Lê Thừa Du gật đầu có lệ, tự hỏi mình có nên vịn cây gậy chống của mình, đi ra cửa hay không? Lúc này trong khu tập thể thanh niên trí thức nhiều người như vậy, da mặt hắn chưa đủ dày để có thể ăn nói khép nép với Thịnh Ngọc Châu, trước mặt thanh niên trí thức khác.
Bên ngoài khu tập thể thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu đang mè nheo với Lục Dữ: “Đồ tôi để hết bên trong, anh giữ cẩn thận giúp tôi nhé.”
Không biết nghĩ tới điều gì, Thịnh Ngọc Châu lại đè thấp giọng, vô cùng thần bí nói: “Nhớ phải chuẩn bị phòng và giường giúp tôi đó…”
Câu nói này, như quả b.o.m ném thẳng vào đầu Lục Dữ, khuôn mặt anh tuấn kia dần dần nhuộm đẫm sắc đỏ, phòng và giường cái gì cơ?
“Nói bậy, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Lục Dữ bảo Thịnh Ngọc Châu đừng nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn ấy, cũng đừng nói vớ vẩn, cô là con gái, tới nhà anh ở, nhà anh lại có tận hai người đàn ông, còn ra thể thống gì?
Cho dù thực tế không phát sinh gì, nhưng, nếu truyền ra ngoài, danh dự và trong sạch của Thịnh Ngọc Châu cũng xem như mất hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-160-lai-bi-chan-duong-1.html.]
Nhỏ giọng răn dạy Thịnh Ngọc Châu một câu xong, Lục Dữ cầm túi lương thực lên, mau chóng ra về, không có tâm trạng hỏi rốt cuộc Thịnh Ngọc Châu bỏ những gì bên trong.
Thịnh Ngọc Châu nhìn theo bóng dáng thẹn thùng của Lục dữ, nét mặt lộ ý cười xen chút khoe khoang, đừng tưởng rằng cô không biết vừa rồi trên đường về khu tập thể thanh niên trí thức, Lục Dữ vẫn luôn đi sau, muốn xem cô làm trò cười.
Thịnh Ngọc Châu cô chưa bao giờ là người biết nhẫn nhịn, coi như ăn miếng trả miếng xong rồi, Thịnh Ngọc Châu cười khanh khách xoay người về khu tập thể.
Đương nhiên, vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện như vậy cũng vì khoogn cho Lục Dữ hỏi mình đặt thứ gì bên trong, cô không nói, chỉ sợ sau khi về Lục Dữ sẽ vứt qua một bên, vậy thì không được, nhiều thứ không để được lâu cần phải xử lý.
Lê Thừa Du nhìn hai người Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ vừa nói vừa cười, hận không thể xông lên ấn Lục Dữ xuống đất đánh cho một trận, sau đó hung hăng răn dạy Thịnh Ngọc Châu một phen, muốn Thịnh Ngọc Châu ăn nói khép nép xin lỗi mình mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng mà, ý nghĩ ấy đều là vọng tưởng mà thôi, lúc này trên mặt anh ta lộ ra nụ cười hòa nhã, vẻ mặt lấy lòng và nịnh nọt.
Khi Thịnh Ngọc Châu đi tới, Lê Thừa Du chống gậy bước đến cản đường: “Ngọc Châu, em có rảnh không? Anh… Có chuyện này muốn nói với em, vô cùng quan trọng…”
Chỉ liếc mắt một cái Thịnh Ngọc Châu đã nhìn ra, năm đó khi cô còn là công chúa nhỏ nhà họ Thịnh, đám người vây xung quanh cô, có ai là không mang vẻ mặt như vậy?
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu lui về phía sau một bước theo bản năng, sợ Lê Thừa Du lại nổi điên giống như buổi sáng, hiện tại trong tay anh ta còn có gậy chống đó.
Khóe mắt liếc thấy Giang Quả Nhi đang trốn trong góc tường lén lút nhìn về phía bên này, cô gọi to: “Thanh niên trí thức Giang, thanh niên trí thức Giang, bên này, mau tới đây!”
Thịnh Ngọc Châu kêu to lôi kéo sự chú ý của Lê Thừa Du, khi Lê Thừa Du vừa quay đầu nhìn lại, cô mau chóng chạy trốn, tốc độ kia, còn nhanh hơn năm đó thi chạy một trăm mét ở trường học.
Đáng chết, càng ngày Lê Thừa Du càng thông minh rồi, ra ngoài biết mang theo gậy chống, nếu cây gậy kia đánh qua bên này, chắc chắn không dễ chịu đâu.
Không được, cô phải nói với tiên sinh Ốc Đồng một câu, dù sao cũng phải có thứ gì phòng thân mới được, nếu không người ta cầm gậy gỗ đánh cô, chẳng phải là cô chịu thiệt sao? Sợ bị đánh c.h.ế.t cũng không ai biết.
Thịnh Ngọc Châu cảm thấy người trong khu tập thể thanh niên trí thức càng ngày càng điên cuồng, sợ mình sau này sẽ rơi vào kết cục giống như nguyên chủ.
Thịnh Ngọc Châu quen tính lo xa cảm thấy, hình như nam chính và nữ chính đều không trong sáng và dịu dàng như trong nguyên tác, sau lưng cũng là quỷ ích kỷ, đáng sợ, ai biết được bọn họ sẽ vì lợi ích của bản thân làm ra những chuyện gì.
Khu tập thể thanh niên trí thức không ở nổi nữa, so với sống cùng đám thanh niên trí thức kia, nhìn qua có vẻ ở cùng tiên sinh Ốc Đồng còn tốt hơn…