Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 159: Đưa lương thực

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:15:20
Lượt xem: 80

 Trước đó La Linh từng mở miệng nói đỡ cho Giang Quả Nhi, nhưng lần nào sau khi nói đỡ cũng bị Thịnh Ngọc Châu đốp chát lại, không cãi được Thịnh Ngọc Châu, trong lòng vẫn cất giấu oán niệm.

Cho nên hiện tại, đối mặt với Thịnh Ngọc Châu, không cần Giang Quả Nhi châm ngòi, hai bên đã coi nhau như kẻ thù rồi.

Bị châm chọc, Thịnh Ngọc Châu rất khinh bỉ, trợn mắt liếc La Linh một cái: “Tôi cũng là thành viên trong khu tập thể, hơn nữa, Lục Dữ vào một lát thì đã làm sao? Cô thấy không thuận mắt có thể nhắm mắt lại, đúng là người xấu hay tác quái!”

Ỷ vào có Lục dữ bên cạnh, Thịnh Ngọc Châu lập tức châm chọc lại La Linh, còn ưỡn n.g.ự.c vô cùng kiêu ngạo. Có bản lĩnh tới đánh tôi đây này.

Khi Thịnh Ngọc Châu ưỡn n.g.ự.c khoe khoang, hai quả đào trước n.g.ự.c phập phồng vài cái, thấy cảnh ấy La Linh lại ghen ghét khó chịu, đồ hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông!

Lục Dữ ở ngay bên cạnh, biết người kia là thanh niên trí thức tên La Linh, anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn Thịnh Ngọc Châu chằm chằm vài giây, nhất là khi cô chống nạnh, dáng vẻ kiêu ngạo khoe khoang, động tác ấy làm lộ ra nơi nào đó có hơi… Khụ khụ, không lịch sự cho lắm.

Nhớ tới nơi này là khu tập thể thanh niên trí thức, ánh mắt lập tức nheo lại, tròng đen u ám khẽ lướt qua một lượt nam thanh niên trí thức có mặt trong phòng, nếu ai dám nhìn chằm chằm, sẽ vào sổ đen của Lục Dữ.

“Không biết xấu hổ.” Có vài cô nữ thanh niên trí thức khác nhìn thấy cũng vội dời mắt, ghen ghét thật đấy nhưng mà ghen không tới, bọn họ có thể làm gì, khi còn nhỏ ăn không đủ no không đủ dinh dưỡng, không nuôi ra nổi dáng người lả lướt như vậy.

“Được rồi, không phải nói lấy đồ sao?” Lục Dữ muốn kéo Thịnh Ngọc Châu rời đi, đáy mắt âm u hỗn loạn lộ vẻ đố kỵ, muốn móc hết mắt của đám nam thanh niên trí thức kia ra.

Thịnh Ngọc Châu kiêu căng hừ một tiếng, giống như con gà trống chiến thắng, chậm rãi tự mình đi vác lương thực ra, vì nơi nàng giấu lương thực kia không thích hợp dẫn Lục Dữ tới.

May mà trước đó, buổi tối khi đói bụng cô đã gặm không ít khoai lang, nếu không chưa chắc Thịnh Ngọc Châu cô đã vác ra nổi.

Lục Dữ liếc nhìn túi lương thực ít ỏi, lại nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu hơi chột dạ bên cạnh.

Cố Diệp Phi

Thịnh Ngọc Châu cũng không ngờ, thi thoảng mình mới gặm một củ khoai lang thôi, vậy mà… Sao tự dưng khoai lang lại ít đi nhiều như vậy?

May mắn là những loại ngũ cốc khác vẫn còn nguyên, hai tay cô xoắn lấy nhau, giả vờ như mình không biết gì cả, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ chột dạ: “Chỉ… Chỉ có vậy…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-159-dua-luong-thuc.html.]

“Ừ.” Lục Dữ nhìn lướt qua, trước đây anh mang lương thực về giúp Thịnh Ngọc Châu, đã ăn bao nhiêu chỉ cần liếc mắt một cái là đoán được đại khái, miệng tải không buộc chặt, Lục Dữ càng thấy rõ phần thiếu đi là thứ gì.

Khoai lang không cần nấu có thể ăn sống, những thứ còn dư lại, cần dùng củi lửa nấu lên mới ăn được, nên anh cũng không khăng khăng bảo Thịnh Ngọc Châu giữ lại nữa, dù sao cô cũng không biết nấu ăn.

“Tôi tiễn anh ra ngoài.” Nghĩ đến chuyện lương thực của mình có thể gửi ở chỗ Lục Dữ, sẽ không bị người khác trộm mất, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cười rất vui vẻ.

Khuôn mặt kiều diễm kia nở nụ cười ngọt ngào, hơi thở vui sướng toát ra từ cơ thể, khiến Thịnh Ngọc Châu càng thu hút hơn.

Lục Dữ chưa nói gì, cầm số lương thực với anh mà nói là rất nhẹ kia lên, đi ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, cũng không chào hỏi thanh niên trí thức khác một câu nào.

Khi trông thấy cảnh này, thanh niên trí thức đều trợn tròn mắt. Lý Yến ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Vương Tuyết Trúc bên cạnh: “Tôi nhìn lầm rồi à? Thịnh Ngọc Châu muốn cho Lục Dữ hết lương thực sao?”

Vương Tuyết Trúc trầm mặc hai giây, sau đó mới chậm rãi nói: “Bây giờ Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ kết nhóm, đâu thể nói là cho Lục Dữ, ngược lại, Lục Dữ tương đối thiệt thòi mới đúng.”

Lý Yến muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, được rồi, hình như cũng đúng, chỉ chút lương thực này, một mình Thịnh Ngọc Châu ăn vẫn chưa đủ đâu.

Hơn nữa, dựa theo lượng cơm trước đó Lục Dữ mang cho Thịnh Ngọc Châu, có thể thấy còn phong phú hơn đám lương thực này nhiều.

Giang Quả Nhi nhìn cảnh này, ánh mắt đầy châm trọc, một người đàn ông đã định trước chỉ có thể lăn lộn bên ngoài, đến thôn cũng không dám quay về, Lục Dữ với thân phận kia, còn không có tri thức, có thể làm được gì?

Ai, Thịnh Ngọc Châu ơi là Thịnh Ngọc Châu, xem ra, kiếp này cô cũng chỉ như vậy!

Cô ta ngẩng đầu, liếc mắt đưa tình nhìn về phía Lê Thừa Du cách đó không xa, lại phát hiện ra ánh mắt Lê Thừa Du vẫn luôn nhìn chằm chằm theo hướng Thịnh Ngọc Châu rời đi.

Trong mắt lại bốc lên lửa giận, Lê Thừa Du làm gì vậy? Chẳng lẽ vẫn nhớ thương Thịnh Ngọc Châu sao?

Đã ở bên cô ta, đã cầm tiền của cô ta rồi, chẳng lẽ Lê Thừa Du vẫn chưa thu lại ý nghĩ viển vông của mình? Vì sao luôn chọc tức cô ta như vậy?

Loading...