Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 157: Tim đập nhanh như muốn sinh bệnh

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:14:19
Lượt xem: 94

 Khu tập thể thanh niên trí thức.

Thấy những người khác đều đã đi làm, Lê Thừa Du định giở trò, nhưng cửa phòng nữ thanh niên trí thức bên kia đã bị khóa lại, hình như anh ta không có thiên phú trong vấn đề này, cạy thế nào cũng không ra. Lại sợ bị người khác phát hiện, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận, đành quyết định chờ Thịnh Ngọc Châu về.

Lê Thừa Du sờ chân mình, nếu lại tiếp tục trì hoãn, khả năng chân mình sẽ thật sự hết thuốc chữa.

Không biết có phải Giang Quả Nhi biết mình đã gây rắc rối hay không, sau khi Lê Thừa Du xảy ra chuyện, cô ta vẫn luôn trốn tránh Lê Thừa Du, sáng hôm nay cũng vậy, cũng vội vàng xuống bếp ăn tạm chút đồ, rồi chạy mất.

Giữa trưa, biết Thịnh Ngọc Châu không về ăn cơm, Lê Thừa Du lại chờ cô ăn cơm xong quay về, nhưng mà, Lê Thừa Du mong ngóng thế nào, cũng không chờ được Thịnh Ngọc Châu quay về.

Một lúc lâu sau, Lê Thừa Du qua tìm Giang Quả Nhi, chân chống gậy đứng trước mặt đối phương. Vì khoảng thời gian này bị đau đớn giày vò, cả người anh ta đã không còn vẻ nho nhã như tắm mình trong gió xuân trước kia, mà mang theo dáng vẻ chật vật tiều tụy.

“Quả Nhi, chân anh, phải lên bệnh viện huyện chữa trị.” Lê Thừa Du mở miệng, nhìn Giang Quả Nhi trước mặt, giọng nói ôn hòa mang theo chút ẩn nhẫn.

Giang Quả Nhi biết ban đầu chân Lê Thừa Du có thể cứu chữa, nhưng vì bọn họ xảy ra tranh chấp, cô ta sơ sẩy, mới khiến chân Lê Thừa Du như hiện tại, bị gãy lìa ra, trong lòng cũng rất áy náy.

“Ừ, em biết, chắc chắn bệnh viện lớn có thể chữa khỏi…” Giang Quả Nhi nhẹ nhàng trấn an, giọng điệu và biểu cảm đều tràn đầy áy náy với Lê Thừa Du.

“Trên người em có tiền không? Cho anh vay khám bệnh trước, được chứ?” Lê Thừa Du cố đè thấp giọng, để giọng nói có sức quyến rũ hơn, muốn dỗ dành Giagn Quả Nhi, nên không dám gào rống với đối phương giống như trước đây.

Ít nhân, phải lừa được tiền trong tay Giang Quả Nhi đã rồi tính, nếu không, lại là giỏ tre múc nước, là công dã tràng.

Tiền?

Giang Quả Nhi vô cùng nhạy bén với đề tài này, cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lê Thừa Du, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc: “Anh, không có sao?’

Giang Quả Nhi cho rằng, điều kiện gia đình Lê Thừa Du phải không tệ mới đúng?

Trước đó nhà Lê Thừa Du cũng từng gửi bưu kiện qua bên này cho Lê Thừa Du, cô ta từng xem qua vài lần, bên trong chứa đầy đồ đạc, không phải sao?

Nghe thấy Giang Quả Nhi hỏi câu này, sống lưng Lê Thừa Du cứng đờ, giọng nói ôn hòa hơi hạ xuống: “Không phải không có, chỉ là, hiện tại trên tay anh không có nhiều tiền như vậy, anh sợ không đủ, bác sĩ không chữa cho anh, vậy thì không ổn…”

Ý muốn nói, chỉ vì trước kia anh ta tiêu quá hoang, bây giờ nhất thời không đủ.

“Đợi nhà anh gửi tiền qua đây, anh lập tức trả cho em, được chưa?”

Dáng vẻ thư sinh yếu ớt kia lại cố ra vẻ ta đây, khuôn mặt tuấn tú hơn người khác vẫn rất có sức mê hoặc, như Giang Quả Nhi, khi thấy anh ta mở miệng đáng thương như vậy, đã có chút mềm lòng.

Quan trọng là, tiền mà, có thể quan trọng cũng có thể không quan trọng, phải tùy từng thời điểm.

Hiện tại Lê Thừa Du rơi vào tình trạng này, chính là lúc yếu lòng nhất, rất cần người khác che chở, Giang Quả Nhi sợ hành động giống như trước, đối phương sẽ oán trách cô ta.

Hai mắt cẩn thận quan sát một phen, thấy dáng vẻ ăn nói khép nép của Lê Thừa Du không mang theo vẻ oán giận như trước, Giang Quả Nhi mới châm chước cho qua: “Đương nhiên là được rồi, có điều trong tay em cũng không có nhiều, em cho anh hết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-157-tim-dap-nhanh-nhu-muon-sinh-benh.html.]

Tiền có thể kiếm sau, nhưng chân của Lê Thừa Du… Nếu như què thật, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai.

“Ừ, cám ơn em, Quả Nhi, bây giờ, cũng chỉ có em mới có thể giúp anh…” Lê Thừa Du kích động nắm lấy tay Giagn Quả Nhi, cảm động suýt rơi nước mắt.

Giang Quả Nhi vô cùng hưởng thụ, mau chóng về phòng ký túc xá, lấy mấy đồng tiền quý ra cô ta tích cóp ra, có vài xu, vài hào, cộng lại cũng được một xấp nhỏ.

Thấy Giang Quả Nhi keo kiệt như vậy, vốn dĩ tâm trạng của Lê Thừa Du đang cảm động muốn khóc, lại dần dần phai nhạt, nhưng mà méo mó hơn không có, anh ta nở nụ cười: “Cảm ơn em, Quả Nhi.”

Vài đồng như vậy có ích lợi gì, anh ta ngã gãy chân đó! Người phụ nữ nghèo kiết hủ lậu Giang Quả Nhi này đúng là vô dụng thật, một tờ mười đồng cũng không có.

Quả nhiên, còn không bằng Thịnh Ngọc Châu, anh ta ngu thật đấy, rốt cuộc trước đây anh ta coi trọng Giang Quả Nhi điểm nào nhỉ?

Dung mạo Giang Quả Nhi không bằng Thịnh Ngọc Châu, dáng người cũng không bằng Thịnh Ngọc Châu, gia thế càng không bằng. Đúng là tính tình Thịnh Ngọc Châu hơi kém, nhưng với anh ta mà nói, vẫn hỏi han ân cần, dịu dàng như mật ngọt…

Khi ấy, chắc chắn anh ta bị mù rồi!

Trong lòng thầm phỉ nhổ, trên mặt càng dịu dàng, vô cùng động nhìn Giang Quả Nhi.

“Anh khỏe lại em mới yên tâm được! Khi nào lên bệnh viện huyện? Mai à? Em đi với anh nhé, trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau.” Giang Quả Nhi vẫn muốn dính lấy Lê Thừa Du như cũ.

Cô ta không hề biết suy nghĩ của Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu cũng không biết, lúc này cô đang bận chuẩn bị lên núi bắt thỏ hoang với Lục Dữ.

Không phải thôn dân chưa từng nhìn thấy hình ảnh Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ đi chung một chỗ, chỉ là người ta đã công khai quan hệ, tương lai sẽ kết hôn, đi chung một chỗ đã làm sao?

Một người không có kiến thức về niên đại này, môt người từng trải qua phong vân mấy năm trước, cho nên hai người mới bình thản không hoảng loạn như vậy.

Cố Diệp Phi

Thịnh Ngọc Châu mặc quần dài, tay áo xắn lên, đứng trên cọc gỗ, dáng vẻ rất đắc ý: “Khi đó, tôi ngồi ngay chỗ này. Lục Dữ, anh nói xem tôi có thể ôm cây đợi được thỏ lần nữa không?”

“Em đứng trên đó cẩn thận chút.” Thấy Thịnh Ngọc Châu vui vẻ nhảy nhót trên cọc gỗ, Lục Dữ nhìn thôi cũng thấy hãi hùng khiếp vía rồi. Anh vội vàng mở miệng, muốn đỡ Thịnh Ngọc Châu xuống.

Nhưng Thịnh Ngọc Châu đâu phải kiểu ngoan ngoãn nghe lời, thấy anh không đáp, cô lại chống eo, dõng dạc nói: “Anh có tin hôm nay tôi lại ôm cây đợi được một con thỏ nữa hay không?”

“Tin, tin tin, em xuống đây trước đã, tôi đỡ em.” Nơi này gập gềnh như vậy, lỡ như ngã xuống chắc chắn rất đau, với tính tình nũng nịu của Thịnh Ngọc Châu, tất nhiên sẽ khóc.

Thấy Lục Dữ trả lời có lệ, Thịnh Ngọc Châu kiêu căng hừ một tiếng, khẽ dậm chân. Nhưng mà, khả năng cô quên mất mình đang đứng trên cọc gỗ, cả người lập tức lảo đảo, sắp ngã từ trên cọc gỗ xuống.

Lục Dữ vẫn luôn để ý Thịnh Ngọc Châu, thấy cô bước hụt, sợ tới mức vội vàng chạy đến, một tay ôm Thịnh Ngọc Châu vào lòng, đỡ lấy cô.

Trong khoảnh khắc bước hụt kia, Thịnh Ngọc Châu cũng sợ tới mức tim đập loạn, khi được Lục Dữ ôm vào lòng, tim vẫn đập nhanh.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, khoảnh khắc anh cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau.

Không biết vì sao, lúc ấy Thịnh Ngọc Châu cảm thấy, trái tim cô đập rất nhanh, hình như cô đã…

Loading...