XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 156: Mau lợi dụng tôi đi
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:13:44
Lượt xem: 83
“Ai, tôi cũng không rõ nữa, để tôi điều tra giúp anh, có điều, không chắc có thể tra ra được hay không.” Cha Thịnh tỏ vẻ thương tiếc, nhất định sẽ hỏi thăm giúp đối phương.
“Vâng vâng…” Con trưởng nhà họ Lê vội vàng gật đầu, xem ra, con trai mình vẫn rất hữu dụng, có thể tìm được nhà vợ tốt như vậy.
“Cũng không biết Thừa Du với Ngọc Châu ở nông thôn thế nào rồi…” Câu này ý chỉ, chúng ta đều là thông gia, tôi tốt không phải ông cũng tốt sao? Không giúp chúng tôi, sao ăn nói nổi?
Ông ta muốn tâm sự với cha mẹ Thịnh về hai đứa nhỏ ở nông thôn, cha mẹ Thịnh cũng không ngả bài, chỉ liếc nhau một cái trao đổi ý nghĩ.
Hiện tại ngả bài không có tác dụng gì, ngược lại chỉ khiến Ngọc Châu ở nông thôn bị đối phương trả thù.
“Chắc là không tệ lắm, Thừa Du nhà anh chị là người biết chăm sóc…”
Ha hả, đúng thế, chăm sóc lên người nữ thanh niên trí thức khác rồi, nếu Ngọc Châu không nói, bọn họ cũng không biết trước đó Ngọc Châu phải chịu ấm ức lớn như vậy.
Cố Diệp Phi
Lê Thừa Du không phải thứ gì tốt, tất nhiên cha mẹ dạy dỗ ra cậu ta cũng không phải thứ tốt. Trong lòng ghi hận, tay chắp sau lưng, trên mặt cười tủm tỉm, lợi ích trước kia lấy từ bọn họ, tất cả đều phải nhổ ra.
Còn chuyện có phải hơi quá đáng không, vậy thì có như tiền lãi vì con của ông ta dám khinh nhục con gái nhà bọn họ.
Vốn dĩ Ngọc Châu nhà bọn họ không phải xuống nông thôn, đã trải qua vất vả khó khăn vì Lê Thừa Du rồi, anh ta còn dám chê Ngọc Châu nhà bọn họ xấu tính, nhà họ Lê lại tính là thứ chó má gì?
Sau khi con trưởng nhà họ Lê ra về, cha mẹ Thịnh cảm thấy còn phải cắt đứt tiền tài nhà đối phương mới đựoc, không có tiền tài chi viện xuống nông thôn cho Lê Thừa Du mới tốt.
“Nhưng làm vậy, lỡ Lê Thừa Du lại đổi tính quấn lấy Ngọc Châu nhà chúng ta thì sao?” Mẹ Thịnh hơi lo, Ngọc Châu nhà bà ở nông thôn một mình, không biết có bị ai khác bắt nạt không, nếu bị người ta kết bè xa lánh thì phải làm sao bây giờ?
Nhắc tới vấn đề này, cha Thịnh cũng buồn rầu: “Tôi phải đi thăm dò hướng gió bên trên mới được, xem có thể triệu hồi Ngọc Châu nhà chúng ta về thành phố hay không.”
……
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu không biết bản thân có khả năng quay về thành phố cũng đang buồn rầu vấn đề “Kết hôn mới có thể ở chung”, nhìn Lục Dữ trước mắt, nếu cô lừa tiên sinh Ốc Đồng kết hôn, có phải hơi quá đáng hay không?
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu, đã bị Thịnh Ngọc Châu mau chóng xua tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-156-mau-loi-dung-toi-di.html.]
Cô đã làm phiền tiên sinh Ốc Đồng rất nhiều rồi…
Ngón tay nhỏ khẽ gãi mu bàn tay còn lại, bầu không khí có chút tĩnh lặng, lỡ như tiên sinh Ốc Đồng biết cô định lợi dụng thì…
Vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cô trong lòng tiên sinh Ốc Đồng sao? Vậy… Hay là bỏ đi.
Nghĩ vậy, Thịnh Ngọc Châu mím môi, quyết định để lần sau, đợi thời cơ chín muồi thêm chút nữa, bầu không khí tốt hơn chút nữa, sẽ nói.
Lục Dữ không biết Thịnh Ngọc Châu đang nghĩ gì, nếu biết, chắc chắn sẽ lớn tiếng kiêu: “Mau đến lợi dụng tôi đi! Tôi sẵn lòng cho em lợi dụng.
Nguyên nhân chính vì không biết, mới tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu không hề nghĩ tới chuyện kết hôn với anh, chờ mong dần dần biến thành mất mát: “Không sao, dù ở lại khu tập thể thanh niên trí thức, cũng không ai có thể bắt nạt em.”
Hay là, anh đánh gãy chân hết đám thanh niên trí thức kia nhỉ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã biết nó không thực tế, nếu thật sự đánh gãy chân tất cả thanh niên trí thức, mà Thịnh Ngọc Châu lại không sao, chắc chắn Thịnh Ngọc Châu sẽ bị nghi ngờ.
“Anh đâu phải đám thanh niên trí thức kia, sao anh biết không ai có thể bắt nạt tôi? Bọn họ rất quá đáng.” Nhắc tới đám thanh niên trí thức ngu ngốc kia, bọn họ giống như bị Giang Quả Nhi hút hết trí thông minh vậy, cô ta nói cái gì tin cái đó.
Cô buồn bực kể lể với Lục Dữ, nhớ tới chuyện gì kể chuyện đó, không theo trình tự, nhưng đều là đám người Giang Quả Nhi, La Linh, Lê Thừa Du kia bắt nạt cô.
Lục Dữ ở bên lắng nghe, ánh mắt trở nên thâm trầm, khiến Thịnh Ngọc Châu cảm thấy, hình như đột nhiên thời tiết chuyển lạnh, sao có cảm giác lạnh gáy vậy nhỉ?
“Bình thường phải mưa thu xong mới chuyển lạnh, bây giờ trời vẫn chưa mưa sao…” Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn lên không trung, trời xanh mây trắng, thời tiết vẫn ấm áp mà.
“Đúng là quá đáng thật, bọn họ không nên đối xử với em như vậy.” Lục Dữ khẽ nói, lần này không phải chỉ là nói hùa theo Thịnh Ngọc Châu, mà thật lòng nghĩ như vậy.
“Lục Dữ, trưa nay muốn cùng nhau lên núi bắt thỏ không?” Thịnh Ngọc Châu nhớ tối qua Lục Dữ nói quá muộn, lo Lục Thu Hạo ở nhà một mình sẽ sợ hãi.
Lục Dữ: Tôi nên nói với cô ấy thế nào đây, trên núi không có thỏ hoang, con thỏ ngu xuẩn trước đó là nhà anh nuôi!
Nhưng nhìn Thịnh Ngọc Châu vui vẻ chờ mong như vậy, Lục Dữ lại không muốn nói cho cô sự thật, muốn Thịnh Ngọc Châu giữ lại ký ức vui vẻ ấy…
“Được.” Biết Thịnh Ngọc Châu không vui, Lục Dữ không nỡ từ chối lời mời của cô, khiến cô buồn bã.