XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 152: Thói đời suy bại
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:11:46
Lượt xem: 66
“Làm gì thế?” Nam thanh niên trí thức họ Lý nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng thét chói tai bên này truyền tới, sợ hãi vội vàng chạy qua, không phải có kẻ ác chạy tới khu tập thể thanh niên trí thức bọn họ quấy phá chứ?
Lý Thạch chạy tới, trông thấy Lê Thừa Du bị thương ngã trên mặt đất, Thịnh Ngọc Châu vời Lý Yến đang tức giận thở phì phì, trừng mắt với đối phương,
“Lê Thừa Du quá không biết xấu hổ, vậy mà có ý nghĩ cướp đồ của tôi, tôi phải đi tìm trưởng thôn!” Thịnh Ngọc Châu vứt cái chậu trong tay xuống, chạy ra khỏi phòng.
“Này, này, làm gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Thạch thấy vậ, vội vàng ngăn cản Thịnh Ngọc Châu.
Trước đó thanh niên trí thức đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, không biết còn đang bị bao nhiêu người chế giễu đâu, sao Thịnh Ngọc Châu lại muốn đi tố cáo tiếp?
“Lý Thạch, Lê Thừa Du thật sự rất quá đáng, vừa vào đã muốn cướp đồ của Ngọc Châu, không trừng trị sao được?” Lý Yến tức giận nói với Lý Thạch.
Lý Thạch cau mày nhìn về phía Lê Thừa Du, anh ta biết người bình thường bị gãy chân sẽ không chịu nổi, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Lê Thừa Du lại biến thành dáng vẻ này.
“Đúng là Lê Thừa Du làm việc không nên làm, có điều vẫn chưa tổn thất gì cả, cho dù đi nói với trưởng thôn, cùng lắm cũng chỉ bị phê bình vài câu, chúng tôi sẽ canh chừng Lê Thừa Du giúp cô…”
Lý Thạch nhớ tới ngày tháng khi Lê Thừa Du chưa tới, khu tập thể thanh niên trí thức bọn họ vô cùng yên bình, sau khi Lê Thừa Du tới lại làm mưa làm gió không ngừng, hiện tại khu tập thể thanh niên trí thức đã biến thành cái dạng gì rồi? Đã trở thành trò cười của thôn dân.
Ban đầu, bọn họ còn cảm thấy, thanh niên trí thức phải đoàn kết lại mới không bị người trong thôn bắt nạt, nào ngờ người trong thôn chưa bắt nạt bọn họ, bản thân bọn họ đã nội đấu trước.
Cố Diệp Phi
Kéo Lê Thừa Du nằm liệt trên mặt đất như tử thi về, anh ta hung hăng răn dạy Lê Thừa Du một phen: “Cậu làm gì thế? Điên rồi à? Có phải muốn bị kéo đi ngồi xổm trong tù hay không?”
Nam thanh niên trí thức bên cạnh cũng cảm thấy có lẽ đầu óc Lê Thừa Du thật sự xảy ra vấn đề rồi, vậy mà dám chạy tới phòng nữ thanh niên trí thức cướp đồ.
Lê Thừa Du bị răn dạy, căn bản không nghe lọt tai lời mắng của bọn họ. Cả khu tập thể thanh niên trí thức này, ngoài Thịnh Ngọc Châu ra, không còn ai có thể cho anh ta vay tiền lên bệnh viện khám bệnh.
Vừa rồi, là anh ta quá lỗ mãng, khiến Thịnh Ngọc Châu sợ, nếu không Thịnh Ngọc Châu sẽ không đối xử với anh ta như vậy…
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-152-thoi-doi-suy-bai.html.]
Thịnh Ngọc Châu rất tức giận, đương nhiên cô biết, dù mình có nói với trưởng thôn, trưởng thôn cũng chỉ phê bình Lê Thừa Du một trận, nếu không căn bản cô không cần dùng chậu hung hăng đập cho Lê Thừa Du một trận.
Cũng coi như đã xả giận, có điều, sauy khi suy nghĩ cẩn thận, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy dù tủ sắt của mình đã đóng đinh trên tường vẫn chưa đủ an toàn, lỡ như có người điên cuồng đập vỡ cả tường thì sao?
Khi Thịnh Ngọc Châu ra cửa, thôn dân cũng đang thảo luận mấy chuyện này, đúng lúc nhìn thấy cô đi bộ tới, có người cất cao giọng gọi cô: “Thanh niên trí thức Thịnh, nghe nói chân thanh niên trí thức Lê gãy rồi à? Có phải thật không?”
Bình thường Thịnh Ngọc Châu sẽ không nói với thôn dân chuyện trong khu tập thể thanh niên trí thức, nhưng hôm nay chuyện Lê Thừa Du làm thật sự khiến người ta cực kỳ tức giận.
“Đúng thế, cũng không biết sao lại gãy, giữa đêm tối chạy vào rừng trúc…”
Vì trong lòng vẫn đang tức giận nên khi nói ra lời này, giọng điệu không tốt lắm. Nhưng thôn dân không có tâm tư so đo nhiều như vậy, tất cả đều chấn động vì lời Thịnh Ngọc Châu vừa nói.
Oa……
Rừng trúc trong thôn không phải là cánh rừng sau khu tập thể thanh niên trí thức sao? Trời ạ… Đột nhiên nhớ ra Lê Thừa Du là bạn trai của Giang Quả Nhi, không phải là, sẽ không phải…
“Người trẻ tuổi bây giờ yêu đương đúng là…”
“Chậc chậc chậc, thói đời suy bại.”
“Đừng nghĩ như vậy, lỡ như do người ta không cẩn thận thì sao? Đầu óc đen tối quá!”
Không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cũng không có tâm trạng để ý đến, lúc này Thịnh Ngọc Châu chỉ nghĩ nên giải quyết người trong khu tập thể thế nào thôi, nói thật, muốn tách ra ở riêng hơi khó, trong thôn không nhiều phòng trống cho lắm.
Dọn ra ngoài sao… Nhưng ở nơi này cô không còn chỗ nào có thể đi!
Đúng là hết cách, vì sao lại bắt cô xuyên thành thân phận kém cỏi như vậy, cô muốn quay về.
“Thịnh…… Ngọc Châu?” Thấy Thịnh Ngọc Châu buồn bực thở phì phì, Lục Dữ khó hiểu bước đến, nhỏ giọng gọi một tiếng. Trước đó Lục Dữ luôn gọi Thịnh Ngọc Châu là “Thanh niên trí thức Thịnh”, sau đó bị Thịnh Ngọc Châu dạy dỗ một trận, nào có ai gọi bạn gái của mình xa cách như vậy?
Cuối cùng, đổi thành đồng chí Thịnh Ngọc Châu, khi đó Thịnh Ngọc Châu còn trợn mắt khinh bỉ anh, gọi như vậy không phải vẫn giống người khác sao? Cô đã gọi anh là “Lục Dữ” rồi…