XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 147: Oán giận (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:27:42
Lượt xem: 89
Lê Thừa Du hôn mê nhưng cũng hết cách, đâu thể để anh ta ở lại chỗ của Lão u mãi, đúng không?
Thanh niên trí thức nhìn Lê Thừa Du gãy chân nằm phía bên kia, mí mắt đều nhảy vài cái, cảm thấy đúng con mẹ nó đáng đời, nửa đêm không ngoan ngoãn ngủ trong nhà chạy khắp nơi làm gì?
Hơn nữa mọi người đều biết quan hệ giữa Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi, trong lòng càng phỉ nhổ.
Nhìn lướt qua Giang Quả Nhi đứng gần đó đang rùng mình sợ hãi, lại nghĩ đến bọn họ đi ra ngoài không ngờ đúng là chui rừng cây nhỏ, hố sâu kia nằm sâu tít trong rừng… Chậc chậc.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, rất cởi mở nha!
“Các đồng chí, phiền các anh giúp đỡ.” Giang Quả Nhi ngước mắt nhìn về phía thanh niên trí thức khác, con ngươi ngập mây mù, hiện tại Lê Thừa Du bị thương, cho dù đứng dậy được cũng không thể tự mình đi về khu tập thể thanh niên trí thức.
Về điểm này, tất nhiên thanh niên trí thức khác cũng biết, cũng cảm thấy phiền toái. Bọn họ làm việc cả ngày cũng mệt mỏi rồi, không thể để bọn họ nghỉ ngơi tử tế sao?
Ngoài Trần Xuân Hoa và La Linh có quan hệ thân thiết với Giang Quả Nhi trong khu tập thể thanh niên trí thức ra, cảm quan về Giang Quả Nhi trong lòng nữ thanh niên trí thức khác đều hạ thấp không ít.
“Quả Nhi, đừng lo, chắc chắn thanh niên trí thức Lê sẽ không sao đâu.” Trần Xuân Hoa ở bên cạnh nhỏ giọng dỗ Giang Quả Nhi, nhưng giọng nói có chút chần chừ, khi nói lời này, ánh mắt lại nhìn lên người Lê Thừa Du đang nằm trên giường thêm vài lần.
Nói thật, Trần Xuân Hoa cũng không chắc, hai người này… Sao lại kịch liệt như vậy, còn ngã gãy chân…
La Linh trầm mặc đứng đó, cũng hơi cạn lời, nhưng thấy Giang Quả Nhi lo lắng như vậy, đành thuận miệng nói một hai câu an ủi đối phương.
Lão u xử lý xong miệng vết thương cho Lê Thừa Du còn dùng ván gỗ cố định, sau khi băng bó lại, trực tiếp đuổi người, không có việc gì đừng ở lỳ chỗ ông ấy.
Giữa đêm rồi, ông ấy không cần nghỉ ngơi sao?
Khu tập thể thanh niên trí thức.
Không phải tất cả mọi người đều đi đưa Lê Thừa Du đến phòng khám, có điều, thân là thành viên trong khu tập thể, mọi người vẫn lải nhải… Ách, là quan tâm vài câu.
“Giữa đêm, tự dưng chạy tới sau núi làm gì?” Lý Yến lắc đầu, giọng điệu rất ghét bỏ, bên trong còn mang theo vẻ ngạc nhiên.
“Ha hả, ai biết được?”
“Trời tối như vậy, nhìn thấy đường mới là lạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-147-oan-gian-1.html.]
Cho dù có ánh trăng, dưới rừng trúc, cũng không dễ thấy. Ai biết bọn họ đi làm ra chuyện không tốt đẹp gì mới vào sâu như vậy.
Nghe thanh niên trí thức kia đáp, Lý Yến gật đầu liên tục, cảm thấy tư tưởng lớn gặp nhau, sau này có thể giao lưu quan điểm vài câu.
Nam thanh niên trí thức nghe thấy lời này, đều cảm thấy… Hơi bẩn tai, lại không dám thảo luận, sợ người khác nói mình suy nghĩ đen tối, nhưng mà trong lòng lại không ngừng khinh bỉ.
Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền tới, thanh niên trí thức đang giao lưu quan điểm lập tức ngậm miệng lại, đổi sang dáng vẻ vô cùng quan tâm.
Khi đám người kia vào phòng, mọi người ồn ào đứng dậy, quan tâm hỏi thăm Lê Thừa Du bị thương thế nào?
Lê Thừa Du bị khênh về, cả người băng bó chẳng khác nào xác ướp, vừa nhìn đã biết bị thương nghiêm trọng.
“Từ từ thôi, Lão u nói, thiếu chút nữa là què rồi.” Cao Á Dương không muốn để ý đến chuyện tình cảm giữa Lê Thừa Du với Giang Quả Nhi, nhưng trọng điểm là, bọn họ luôn gây chuyện!
Cố Diệp Phi
Đêm hôm còn chạy ra ngoài tìm đường chết, hai người đi dạo chẳng lẽ không thể đi dạo quanh đây, đi dạo nơi không dễ xảy ra chuyện sao?
“Đồng chí Giang Quả Nhi nói đi, sao hai người lại đi tới nơi đó? Nhìn xem, hiện tại khó coi chưa, thanh niên trí thức Lê còn gãy cả chân…” Lý Yến lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
Lý Yến vừa nói ra, người vừa rồi vội vàng đưa Lê Thừa Du đến phòng khám không kịp để ý nhiều mới nhớ tới vấn đề này.
Hiện tại đã đưa Lê Thừa Du về, ánh mắt vài cậu nam thanh niên trí thức đặt trên người Giang Quả Nhi lộ rõ vẻ khác thường, khiến cả người Giang Quả Nhi cứng đờ.
Giang Quả Nhi mím chặt môi: “Chúng tôi gặp rắn, lúc chạy không cẩn thận mới rơi xuống hố.”
Giang Quả Nhi tìm lý do, dù sao đâu thể nói với người khác vì vừa rồi mình ôm Lê Thừa Du quá kịch liệt mới…
Thịnh Ngọc Châu nhướng mày nhìn bọn họ, chậc chậc chậc, ai nha, không ngờ còn có trò hay như vậy.
“Ai da, vậy chúng ta phải cẩn thận hơn chút, không ngờ trên đường lớn còn có rắn!”
Lý Yến trợn trắng mắt, rất cạn lời: “Nói bậy, giữa đường lớn sao có thể có rắn? Chỉ có trong rừng rậm, hay rừng trúc gì đó mới có.” Lý Yến phản bác.
Khi lời này rơi xuống, hình như mọi người đều đã hiểu, không cần giải thích, bọn họ biết mà!
Hai người kia thích là được, chỉ cần bọn họ có thể thừa nhận kết quả này, nếu thừa nhận được thì tùy bọn họ.