XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 146: ĐEN ĐỦI
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:26:57
Lượt xem: 88
Sắc trời tối dần, bóng đêm buông xuống trong rừng trúc, ngoài ánh trăng ra, không còn bất kỳ ánh sáng nào khác.
Trong bóng đêm, không nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Giang Quả Nhi, nhưng có thể sờ cơ thể mềm mại của đối phương, Lê Thừa Du vui vẻ nhộn nhạo, Giang Quả Nhi luôn miệng dỗ dành, chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn, vậy thì trước khi kết hôn…
Trong lúc hai người kia đang tình nồng ý mật, khả năng khi ôm nhau hơi kích động quá mức, một trong hai không cẩn thận dẫm phải gốc trúc nhô lên trong rừng, chân bị đau, cả người nghiêng ngả ngã xuống đất.
Giang Quả Nhi không muốn bị ngã ở nơi này, trong rừng trúc không phải đá vụn chính là gốc trúc, ngã sấp mặt xuống không phải hủy dung sao?
Cô ta lập tức đẩy Lê Thừa Du trước mặt mình một cái, mượn lực ổn định thân thể, mà Lê Thừa Du bị đẩy không kịp phản ứng lại, cứ như vậy bị Giang Quả Nhi đẩy ngã về phía sau.
Kết quả trùng hợp, sau lưng anh ta có một cái hố lớn, lập tức rơi xuống hố sâu. Bên cạnh là một đống củi, khi ngã xuống, Lê Thừa Du túm lấy theo bản năng, muốn nắm thứ gì đó giữ người lại.
Cuối cùng, cả người cả củi đều bị kéo rơi xuống hố.
“A…”
Một tiếng hét phá tan rừng trúc, giọng nói gấp gáp từ đáy hố truyền đến: “Đau… Đau quá, mau, mau cứu tôi lên, rơi vào chân tôi rồi!”
Giang Quả Nhi cũng bị dọa sợ, không hiểu nổi sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, sao lại xảy ra nhanh như vậy, trước kia hình như cái hố…. không phải ở chỗ này.
Bây giờ cô ta cũng không kịp nghĩ quá nhiều, chỉ muốn lập tức cứu Lê Thừa Du lên, nhưng mà căn bản không có thứ gì giúp cô ta kéo Lê Thừa Du lên khỏi hố.
Giang Quả Nhi sốt ruột dậm chân tại chỗ, muốn lớn tiếng kêu cứu, đáng tiếc nơi này quá hoang vắng, căn bản những người khác sẽ không nghe được.
Giang Quả Nhi lo lắng chảy nước mắt, sợ Lê Thừa Du xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chỗ này, như vậy chẳng phải những việc cô ta làm trước kia đều phí công vô ích sao?
“Thừa Du, anh đừng sợ, em… Em lập tức đi gọi người tới cứu em.”
Nói xong cô ta vừa khóc vừa chạy về phía khu tập thể thanh niên trí thức: “Cứu mạng, có ai không, cứu mạng, Lê Thừa Du, Lê Thừa Du rơi xuống hố rồi…”
Bị một đống củi gỗ thô nặng rơi trúng, Lê Thừa Du sắp hộc máu, đau đến mức không thể kêu thành tiếng, mắt ngập nước, đã không thể nghe thấy tiếng kêu cứu của Giang Quả Nhi bên trên.
Chỗ âm u, một ánh mắt hung ác nhìn về phía bên này, sau đó, lại liếc mắt nhìn theo hướng Giang Quả Nhi chạy đi một cái, rồi xoay người đi khỏi.
Khu tập thể thanh niên trí thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-146-den-dui.html.]
Nghe tiếng kêu cứu của Giang Quả Nhi, thanh niên trí thức đều giật mình ngẩng đầu, sau đó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi: “Này, hình như tôi vừa nghe thấy giọng thanh niên trí thức Giang, nói thanh niên trí thức Lê rơi xuống hố, là nghe lầm sao?”
Khi hỏi câu này, giọng điệu còn mang chút cẩn thận, sợ mình nói sai, sợ người khác cho rằng bản thân ác độc nguyền rủa người ta.
Lời này nói ra, thanh niên trí thức lại quay sang nhìn nhau: “Tôi… Tôi cũng nghe thấy!”
“Đi, đã xảy ra chuyện!”
“Mau đi cứu người!”
Cuối cùng thanh niên trí thức cũng phản ứng lại, bọn họ vội vàng đứng dậy ra ngoài, Giang Quả Nhi với khuôn mặt thất sắc dẫn theo bọn họ đi về phía rừng trúc sau núi, gian nan kéo Lê Thừa Du lên.
“Mau, mau đưa tới chỗ Lão u!” Tổn thọ rồi, nhìn dáng vẻ này của Lê Thừa Du, còn không biết có lưu lại mầm tai họa gì hay không đâu.
Thịnh Ngọc Châu trông thấy cảnh ấy, mày nhướng lên, chậc, đúng là xui xẻo.
Lý Yến không thân với đám người Lê Thừa Du, nên không đuổi theo, ban đêm mát mẻ thế này, nằm trên giường ngủ một giấc mới sướng.
Cố Diệp Phi
Phòng khám của Lão u.
Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, Lê Thừa Du đau quá tỉnh lại, tay vô thức vươn tới chỗ đau trên đùi.
Lão u xử lý miệng vết thương cho Lê Thừa Du, khi băng bó, nhìn người đàn ông đau đến mức hôn mê, khẽ lắc đầu.
Lê Thừa Du đau tỉnh lại đau ngất, một lúc lâu sau, lại lần nữa bị đau tỉnh lại, không nhịn được chảy cả nước mắt, khóc lóc nhìn thầy thuốc trước mắt.
“Bác sĩ, bác sĩ, chân tôi, tay tôi, đầu tôi… Sao rồi?” Đều đau, cả người đều đau, đau đến mức một người đàn ông trưởng thành như Lê Thừa Du cũng phải khóc, muốn nhịn cũng không nhịn nổi.
Giang Quả Nhi ở bên cạnh với thanh niên trí thức khác, nhìn dáng vẻ này của Lê Thừa Du cũng không đành lòng nhìn thẳng, đặc biệt khi nhớ tới lời Lão u vừa nói, khả năng sau này chân của Lê Thừa Du sẽ… Đáng tiếc.
Có ý gì?
Chính là khả năng sẽ bị què.
“Đầu với tay cậu không vấn đề gì, nhưng mà cái chân này, nếu không chữa trị tử tế, khả năng sẽ què…” Lão u không giấu giếm bệnh tình với người bệnh, giọng nói mang theo chút thương xót và tiếc hận.
“Cái gì? Què?” Lê Thừa Du lập tức trợn trừng mắt, vô cùng hoảng sợ, giây tiếp theo lại không thở nổi, lăn ra ngất…