XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 144: Ai dám bắt nạt cô gái nhỏ nhà anh (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:21:26
Lượt xem: 93
Trong lúc Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo cùng nhau nhóm lửa nấu cơm, Lục Dữ đã mang theo thùng gánh nước ra ngoài.
Đồng thời, anh còn muốn đi xem người sáng nay bắt nạt Thịnh Ngọc Châu. Hừ! Rất kiêu ngạo đúng không?
Cố Diệp Phi
Lục Dữ xách thùng nước ra cửa, nhưng mà không vội vàng đi gây sự với Lê Thừa Du, chủ yếu vì phát hiện ra Lê Thừa Du đang đi cùng thanh niên trí thức khác, anh còn có chuyện phải làm, sợ không kịp.
Một ánh mắt từ trong bóng tối âm u nhìn người đàn ông có vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn ngoài kia, con ngươi lộ ra vẻ âm độc và lệ khí.
Phía bên kia, trên đường quay về khu tập thể, không hiểu sao Lê Thừa Du luôn có cảm giác sau gáy lạnh toát. Tay vô thức sờ ra sau lưng, đầy mồ hôi, lúc này thời tiết vẫn còn nóng, chẳng lẽ anh ta bị cảm nắng rồi?
Không đúng, cái nắng mùa hè còn không khiến mình cảm nắng, có lẽ là ảo giác của mình thôi.
Sau khi gánh nước quay về, nhìn thấy Lục Thu Hạo với Thịnh Ngọc Châu đang trò chuyện vui vẻ trước cửa nhà bếp, tuy không nói gì, nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng của Lục Dữ rất tốt.
Tài nấu nướng của Lục Dữ khá hơn thanh niên trí thức trong khu tập thể nhiều, chắc vì muốn theo đuổi Thịnh Ngọc Châu, cất công khổ luyện, Thịnh Ngọc Châu ăn vô cùng thơm ngọt.
Cho nên, sau một bữa cơm, Thịnh Ngọc Châu lại cảm thấy hình như lương thực mình mang qua hơi ít. Ánh mắt nhìn Lục Dữ càng sùng bái hơn, tiên sinh Ốc Đồng nhà cô lợi hại nhất.
Được người mình thích nhìn với ánh mắt sùng bái, Lục Dữ mím môi, hơi căng thẳng, có điều may mắn là, Thịnh Ngọc Châu không khen thẳng ra trước mặt Lục Thu Hạo, có lẽ cô cũng biết khi đứng trước em trai, da mặt Lục Dữ hơi mỏng đi một tí xíu.
Khi Thịnh Ngọc Châu ra về, còn cười hì hì tạm biệt Lục Thu Hạo, sau đó được Lục Dữ hộ tống một trước một sau đưa cô về khu tập thể thanh niên trí thức.
Trước cửa khu tập thể, Thịnh Ngọc Châu đứng mặt đối mặt với Lục Dữ, không biết hai bên nói chuyện gì mà tươi cười xán lạn, đúng lúc Lê Thừa Du đi vứt rác nhìn thấy, ánh mắt cháy lên lửa giận.
Giang Quả Nhi lại bất mãn kéo Lê Thừa Du, khi khóe mắt lướt qua Thịnh Ngọc Châu đang đứng trò chuyện với Lục Dữ, mắt lóe nụ cười như đã thực hiện được âm mưu.
Lục Dữ cũng đã tinh mắt nhận ra, nhưng chuyện giữa Giang Quả Nhi với Lê Thừa Du có liên quan gì đến đóa hoa phú quý nhà hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-144-ai-dam-bat-nat-co-gai-nho-nha-anh-1.html.]
Muốn gây sự, đến tìm Lục Dữ hắn đi!
……
Nhìn Lục Dữ đưa Thịnh Ngọc Châu về, không biết Lê Thừa Du tức giận đến mức nào, nhớ tới chuyện giữa mình với Giang Quả Nhi, đương nhiên Lê Thừa Du cho rằng ở nơi anh ta không nhìn thấy, Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ cũng thân mật như vậy, vui được mới là lạ. Trong lòng Lê Thừa Du cũng bắt đầu hối hận vì trước đây đã từ chối Thịnh Ngọc Châu, rõ ràng là tự mình hại mình mà.
Giang Quả Nhi nheo mắt nhìn qua, trong lòng sinh ra ngàn vạn ý nghĩ, quyết định phải nói chuyện tử tế với Lê Thừa Du về vấn đề này, tối nay lại ra ngoài tán gẫu một chút nhỉ?
Nghe Giang Quả Nhi nói xong, Lê Thừa Du không vui lắm. Nhìn khuôn mặt chỉ coi là thanh tú của Giang Quả Nhi, căn bản không cách nào so được với Thịnh Ngọc Châu, tình cảm với Giang Quả Nhi cũng phai nhạt đi rất nhiều, muốn từ chối lời hẹn từ đối phương.
Giang Quả Nhi khẽ mím môi, giọng mang hàm ý chỉ trích: “Thừa Du, có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi không? Hay anh vẫn trách em sáng nay không mở miệng nói giúp anh?”
Giang Quả Nhi nhắc tới chuyện sáng nay, Lê Thừa Du lại nhớ đến cảnh tượng bị Thịnh Ngọc Châu và thanh niên trí thức khác trong khu tập thể mắng chửi, thật sự không muốn ở nhà nhìn gương mặt thối của bọn họ, vì thế gật đầu.
“Ừ.” Ra ngoài thì ra ngoài, tạm chấp nhận vậy, tốt xấu gì Giang Quả Nhi vẫn ngoan ngoãn, tuy rằng thi thoảng hay cáu kỉnh, nhưng cũng vì quá yêu anh ta, quá để ý anh ta, quá muốn kết hôn với anh ta mà thôi.
Trong lòng Lê Thừa Du tự an ủi mình một câu như vậy, so ra thì vẫn tốt hơn Lục Dữ, nghe nói đối phương phải đưa cơm cho Thịnh Ngọc Châu, Thịnh Ngọc Châu còn không biết nấu cơm, chẳng lẽ sau này đều do anh ta nấu?
Ngoài phương diện dung mạo ra, sau khi so sánh vài lần, Lê Thừa Du trấn định hơn không ít, cũng không kháng cự như ban nãy.
…
Thịnh Ngọc Châu trở về phòng mình, tậm trạng rất tốt, nằm trên giường, nghe người bên cạnh nói chuyện. Lý Yến muốn hỏi Thịnh Ngọc Châu một câu, nhưng thấy nhiều người như vậy, nhiều người lắm miệng, lỡ truyền bậy truyền bạ vậy thì không hay.
Buổi chiều, Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo cùng nhau làm một mảnh ruộng, Lục Dữ cũng yên tâm hơn, chỉ dặn dò hai người làm việc xong thì mau chóng về nhà.
Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo ngoan ngoãn gật đầu như hai đứa trẻ, sau đó phân công hợp tác, cô hoàn toàn không có ý định bắt nạt trẻ em.