XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 139: Ăn riêng (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:17:48
Lượt xem: 85
Nghe thấy có người gọi mình, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu, nhìn về phía La Linh đối diện, ánh mắt có chút nghi hoặc, giống như khó hiểu: “Hình như… Tôi chưa từng nói sẽ ăn lương thực của các cô, cần gì phải lo lắng như vậy?”
Một câu này ném ra, khiến sắc mặt đang âm dương quái khí của La Linh trở nên ngây dại, sau đó lại biến thành không vui: “Được vậy là tốt nhất, dù sao nhà cô vẫn luôn gửi đồ qua đây cho cô mà, cũng đủ cô ăn…”
Nhìn dáng vẻ ghen ghét của đối phương, Thịnh Ngọc Châu thản nhiên giải quyết xong đồ ăn trong bát mình, cũng không tức giận, ngược lại lạnh nhạt nhìn cô ta: “Sao thế? Trong nhà thanh niên trí thức La không ai gửi đồ đến, cảm thấy ấm ức, ghen ghét tôi à?”
Không biết vì bị Thịnh Ngọc Châu châm chọc, hay bị Thịnh Ngọc Châu nói trung suy nghĩ trong đầu, La Linh lập tức nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi.
“Được rồi, thanh niên trí thức Thịnh tự nấu tự ăn, trong lòng cảm thấy ấm ức, nói không lựa lời, cậu đừng trách tội cô ấy.” Giang Quả Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, cũng diss Thịnh Ngọc Châu một phen.
“Nói lại thì, Ngọc Châu, cô vẫn nên chăm chỉ làm việc thì hơn, nếu không đợi đến cuối năm trong thôn phân lương phân thịt phân đồ vật khác, cô vẫn như vậy, sao có thể nuôi sống bản thân?”
Ý của Giang Quả Nhi chính là Thịnh Ngọc Châu quá lười, vì lười dẫn tới không có lương thực, còn trách tội bọn họ không cho cô ấy ăn cơm cùng, da mặt thật sự quá dày.
Không nhiều người nghe hiểu được ẩn ý trong đó, nhưng trong lòng đều có chút bất mãn mơ hồ với Thịnh Ngọc Châu, bản thân cô ấy không chịu cố gắng làm việc, chẳng lẽ còn muốn chúng ta chịu liên lụy?
“Thanh niên trí thức Thịnh, cô muốn nấu cơm một mình vậy phải nỗ lực thêm chút, củi trong khu tập thể đều là mọi người nhặt về, cô dùng thì đừng dùng quá nhiều…”
Nghe thấy lời này của Giang Quả Nhi, Trần Xuân Hoa cũng gật đầu liên tục: “Đúng đấy, không sai, tôi lên núi nhặt củi cắt cỏ rất vất vả, cô muốn dùng thì tự mình lên núi nhặt về đi!”
Trần Xuân Hoa vô cùng không thích Thịnh Ngọc Châu, bởi vì Thịnh Ngọc Châu luôn ỷ vào bản thân có kẹo có thịt khô nhờ người khác làm việc giúp cô ấy, quan trọng là còn thường xuyên bắt nạt Quả Nhi, sao cô ta có thể nhìn thuận mắt?
Nghe hai người bọn họ hùa nhau nói, Thịnh Ngọc Châu trợn trắng mắt: “Yên tâm sẽ không dùng đồ của các cô, chậc…”
Lý Yến ở bên cạnh vô cùng tức giận trừng mắt với hai người kia: “Hai người quá đáng thật đấy, chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, phải đoàn kết mới đúng. Tuy rằng Thịnh Ngọc Châu làm việc hơi vụng về, hơi lười biếng, nhưng không phải cô ấy không…”
Nghe Lý Yên bên cạnh nói đỡ cho mình… A, không, nghe giống lời bôi đen hơn, Thịnh Ngọc Châu vô cùng nghi ngờ không biết đối phương đang giúp mình hay đang trào phúng mình nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-139-an-rieng-1.html.]
“Vậy cũng không được, lương thực của chúng ta đâu phải từ trên trời rơi xuống, có ai là không cố gắng làm việc?” La Linh châm chọc.
Lúc này chỉ ba người bọn họ nói, thanh niên trí thức khác không ai xen vào.
Nhưng mà cũng giống như lời La Linh, có lương thực của ai là từ trên trời rơi xuống, ăn một chút thiếu một chút, sau khi phân lương, mọi người đều tự bảo quản lương thực quả mình, sau đó thống nhất lấy ra số lượng nhất định, cùng nhau đặt trên kệ bếp.
Bản thân mọi người đều ăn không đủ, thậm chí có đôi khi vì không đủ gạo, cháo quá loãng, nửa đêm đói bụng tỉnh lại, sao có thể sẵn lòng nuôi Thịnh Ngọc Châu?
Lê Thừa Du nhìn lướt qua những người khác, khi thấy Thịnh Ngọc Châu bị đám Giang Quả Nhi ghét bỏ, trong lòng vô thức cảm thấy có chút đáng thương: “Đồng chí Thịnh Ngọc Châu cũng không muốn thế, các cô cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?”
“Sao thế? Thanh niên trí thức Lê định đem phần lương thực của mình cho thanh niên trí thức Thịnh ăn à?” La Linh nhíu mày: “Thương hoa tiếc ngọc như vậy, không phải đã quên thanh niên trí thức Giang mới là bạn gái của anh chứ?”
Bị châm chọc một câu, Lê Thừa Du cũng sinh lòng bất mãn với La Linh: “Làm sao? Tôi quan tâm em gái tôi không được à? Cho dù tôi và thanh niên trí thức Giang đã ở bên nhau, thì Thịnh Ngọc Châu vẫn là em gái tôi quan tâm từ nhỏ tới lớn!”
Lại tới rồi, lời kịch kinh điển của nam cặn bã.
Khi nghe thấy Lê Thừa Du nói ra lời như vậy, trong lòng Giang Quả Nhi thầm khinh bỉ một tiếng, nhưng ngoài miệng lại không nói gì thêm.
Những người khác thấy thế, đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm giác người này đúng là kẻ hai mặt, có điều, bọn họ không muốn để ý đến chuyện của Lê Thừa Du nữa, chỉ cần không liên lụy đến thanh niên trí thức bọn họ là được.
“Còn nữa, cô cũng vậy! Đừng luôn kiếm chuyện vớ vẩn, tự quản tốt bản thân là được!” Lê Thừa Du liếc mắt nhìn Giang Quả Nhi một cái, ánh nhìn ghét bỏ, giọng điệu rất không tốt.
Nhớ tới chuyện, vì Giang Quả Nhi đồn đãi vớ vẩn khiến mình trượt mất chỉ tiêu về thành, vì muốn kết hôn với mình Giang Quả nhi dùng bạo lực uy hiếp…
Ban đầu Lê Thừa Du còn vì sợ hãi mà khuất phục, nhưng thời gian trôi qua lại cảm thấy nghẹn khuất, nghẹn mãi trong lòng, cuối cùng sinh ra cảm xúc tiêu cực như vậy.
Tự dưng bị Lê Thừa Du răn dạy, Giang Quả Nhi cũng bực mình, lại đem tất cả lửa giận trút lên người Thịnh Ngọc Châu.
Cố Diệp Phi
Không phải đã công khai ở bên Lục Dữ à? Sao còn thông đồng Lê Thừa Du? Có biết xấu hổ là gì không?