XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 135: Giải quyết vấn đề ăn uống (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:13:31
Lượt xem: 71
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy Lục Dữ đứng đó, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, còn mang theo ánh mắt sắc bén…
“Lục Dữ, anh về rồi à?” Thịnh Ngọc Châu cười vô cùng ngọt, buông đổ trong tay xuống, nhanh chân chạy qua nghênh đón.
Về sau cô có cơm ăn hay không, phải xem lần này tiên sinh ốc đồng có đồng ý hay không, đương nhiên Thịnh Ngọc Châu phải giữ vững tinh thần vui vẻ rồi.
Nhưng trong mắt Lục Dữ, hành động này của cô giống như người vợ hiền nghênh đón chồng mình về nhà sau giờ làm việc vất vả, giống hệt như ảo tưởng đẹp đẽ trong lòng anh.
Lục Dữ nhanh chân vào phòng, đóng cửa lại, tránh người khác nhìn thấy tình hình trong phòng. Sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện, Thịnh Ngọc Châu tới nhà anh, không biết có bị người nào nhìn thấy chưa nhỉ?
“Sao em lại tới đây?” Giọng Lục Dữ có chút lạnh lùng, nghe giống như không chào đón Thịnh Ngọc Châu tới nhà mình vậy.
Cô gái xinh đẹp nghe xong cười càng ngọt hơi, mở miệng giống như đang làm nũng, lại có chút giống đang lấy lòng: “Lục Dữ, tôi cố ý may cho anh một bộ quần áo, nhìn khá đẹp, cảm thấy vô cùng hợp với anh…”
Quần áo?
Giọng nói ngọt ngào quyến rũ vẫn không ngăn được kinh dị khi nghe thấy những lời này, Lục Dữ nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu theo bản năng: “Quần áo gì?”
“Chị… Anh trai, anh về rồi à?” Lục Thu Hạo vừa vào phòng thay quần áo ra ngoài, mặt cười tươi tắn, thấy anh trai về, lập tức chào hỏi.
Lục Thu Hạo chủ động chào hỏi, tất nhiên Lục Dữ cũng thấy được quần áo mới đang mặc trên người Lục Thu Hạo, anh nhíu mày: “Lục Thu Hạo!”
Lục Thu Hạo bị quát một tiếng, căn bản không hề biết vì sao anh trai mình lại tức giận như vậy, cả người ngơ ngẩn, mắt dại ra nhìn anh trai, vô thức kéo góc áo mình theo bản năng: “Sao… Sao ạ?”
“Tức giận như vậy làm gì? Đừng làm A Hạo sợ.” Không biết có phải đã nhìn ra lý do vì sao Lục Dữ giận dữ như vậy hay không, Thịnh Ngọc Châu vừa kéo Lục Dữ lại, vừa nhẹ nhàng khuyên Lục Dữ bớt giận.
Bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay thô ráp của mình, khiến Lục Dữ vốn dĩ đang tức giận như bị tưới một gáo nước lạnh.
“Ừ, ừ…” Lục Dữ muốn gạt tay Thịnh Ngọc Châu ra, nhưng khi định động tay lại trông thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt cô, giống như không ngờ sẽ bị anh ghét bỏ, khiến Lục Dữ lại lần nữa mất tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-135-giai-quyet-van-de-an-uong-1.html.]
“A Hạo, em vừa đi làm về vẫn chưa tắm rửa, cả người đầy mồ hôi, mau đi tắm rồi hẵng thay quần áo.” Thấy Lục Dữ lộ ra biểu cảm mất tự nhiên trước mặt Lục Thu Hạo, Thịnh Ngọc Châu vô cùng khéo léo giải vây cho hai người.
“À…” Lục Thu Hạo nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng cảm thấy người mình đang bốc mùi, cũng không hy vọng quần áo mới bị nhiễm mùi hôi thối.
Thịnh Ngọc Châu trầm mặc một giây, mũi hếch lên giả vờ ngửi thử: “Ừm, không được rồi, xem ra hôm nay A Hạo nhà chúng ta chưa thể mặc quần áo mới, vẫn có mùi.”
Thịnh Ngọc Châu biết người sống trong niên đại này gần như đều mặc luôn quần áo mới không có chuyện giặt trước khi mặc, cô sợ nói thẳng ra khả năng người khác sẽ không hiểu nổi, bèn thay đổi cách dùng từ, tóm lại quần áo mới cũng phải giặt trước đã.
Lục Thu Hạo không tình nguyện lắm, cũng hơi ấm ức, khẽ nâng cánh tay lên ngửi thử, hình như… Đúng là có mùi hôi thật, nhưng mà rõ ràng vừa rồi là chị ấy bảo mình thử quần áo.
Cố Diệp Phi
Nhìn đôi mắt nhỏ đầy oán trách của Lục Thu Hạo, Thịnh Ngọc Châu buồn cười không thôi, đúng là thằng nhóc đáng yêu: “A Hạo ngoan nào, mau đi đi.”
Dỗ Lục Thu Hạo rời đi xong, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Dữ và Thịnh Ngọc Châu.
“Em mau về đi.” Lục Dữ mím môi, không hy vọng Thịnh Ngọc Châu ở lại nơi này quá lâu, tránh người khác biết chuyện lại nói xấu.
“Tôi không về, Lục Dữ, anh hung dữ quá đấy, anh không thể đối xử với tôi tốt hơn chút sao?” Giọng nói ấm ức vang lên, cảm thấy Lục Dữ hơi quá đáng.
Có điều, ấm ức thì ấm ức, tay cô vẫn mở túi xách của mình ra, lấy bộ quần áo tối màu bên trong đưa cho Lục Dữ: “Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, còn làm xong cả rồi, anh không nhận, chẳng lẽ muốn tôi tặng cho người đàn ông khác sao?”
Lời này vừa nói ra, vốn dĩ Lục Dữ đang định từ chối lập tức bỏ đi ý nghĩ ấy.
Anh không lấy vì sợ người khác nhìn thấy sẽ nói xấu lung tung, nhưng nếu anh không nhận, Thịnh Ngọc Châu sẽ tặng quần áo cô ấy cố ý may cho người khác sao?
Đừng mơ!
Cơ thể Lục Dữ thành thật hơn miệng anh nhiều, tay đã với qua nhận lấy bộ quần áo kia.
“Anh thích là được rồi.” Sau khi nhìn thấy Lục Dữ nhận quần áo, Thịnh Ngọc Châu mới nở nụ cười tươi tắn, lộng lẫy mà lóa mắt.
“À, đúng rồi, tôi… Có chuyện này muốn thương lượng với anh…” Nói tới phiền toái mình gặp phải, tay Thịnh Ngọc Châu vặn lấy nhau, cười nịnh nhìn sang Lục Dữ.