Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 132: May quần áo mới

Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:12:10
Lượt xem: 68

 “Lục Dữ, tôi còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy qua đây tìm anh, sao anh lại lạnh lùng như vậy?” Thịnh Ngọc Châu ấm ức nhìn Lục Dữ, cảm thấy mình bị ghét bỏ.

Ở thời không này, Thịnh Ngọc Châu không quen ai có thể tin tưởng, một người bạn tri kỷ cũng không, có tâm sự muốn nói nhưng nói với đám người Lý Yến, Triệu Điệp Hoa lại không thích hợp.

Trước đó, cô đã lộ ra tính nết chân thật của mình trước mặt Lục Dữ, còn ỷ vào Lục Dữ không hề bất mãn trước hành vi của mình, nghiêm túc lắng nghe luôn luôn thấu hiểu, cũng không nói lung tung với người ngoài, dần dần, quan hê trở nên thân cận hơn nhiều.

Nghe Thịnh Ngọc Châu nói lời này, Lục Dữ cảm thấy ấm lòng, biết Thịnh Ngọc Châu đang quan tâm mình: “Tôi không sao…”

Chỉ là… Không có mặt mũi nào tới gặp em.

Thịnh Ngọc Châu không biết trong đầu Lục Dữ đang nghĩ gì, cũng không biết trong khoảng thời gian này Lục Dữ đã trải qua điều gì, lại trừng mắt lườm Lục Dữ một cái, cất giọng càn quấy: “Hừ! Vừa rồi còn nói anh có việc, sao bây giờ không có việc gì?”

Lục Dữ cũng để Thịnh Ngọc Châu tùy ý phát tiết tính xấu của mình, dáng vẻ càn quấy bây giờ không giống dáng vẻ quyến rũ trong mộng, giúp cảm xúc của Lục Dữ hơi hòa hoãn.

Đừng, đừng kích thích anh nữa, thanh niên vừa mới lớn chỉ một chút chút thôi cũng đủ “Cứng” rồi, tùy tiện trêu trọc thêm anh sẽ không chịu nổi.

“Hôm kia lên thị trấn, em đã mua gì thế?” Lục Dữ không muốn Thịnh Ngọc Châu đặt sự chú ý lên người mình, sợ khiến anh lại nhớ tới chuyện không nên nhớ.

“Mua… À, đúng…” Nhớ tới hai cuộn vải của mình vẫn chưa làm quần áo cho Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu quan sát Lục Dữ từ trên xuống dưới, thầm tính toán kích cỡ.

Nếu may không vừa người, vậy chẳng phải uổng phí vải dệt và tâm ý của cô sao?

Nhận ra ánh mắt Thịnh Ngọc Châu vẫn luôn đánh giá trên người mình, tuy không hiểu vì sao cô ấy vẫn luôn nhìn mình kỳ quái như vậy, Lục Dữ không tránh khỏi vẫn rùng mình một cái theo bản năng.

Có, có chút, kỳ quái……

Cố Diệp Phi

“Lục Dữ, tôi cảm thấy dáng vẻ làm việc mỗi ngày của anh thật sự rất anh tuấn!” Thịnh Ngọc Châu giả vờ khen để di dời sự chú ý của Lục Dữ, tay vỗ vỗ bả vai anh, nhân cơ hội này đo kích cỡ.

Nhưng mà… Lục Dữ vừa bị chạm vào người đã lui về phía sau một bước, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.

Thịnh Ngọc Châu:……

Sao… Sao lại coi cô thành lưu manh vậy? Chẳng qua… Chẳng qua cô chỉ muốn… Muốn đo kích cỡ giúp anh ấy thôi mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-132-may-quan-ao-moi.html.]

“Đừng… Đừng chạm lung tung vào người tôi.” Lục Dữ sợ mình bị Thịnh Ngọc Châu thuận tay chạm lung tung vài cái, lại… Lại sinh ra chuyện gì đó kia, lỡ bị Thịnh Ngọc Châu nhìn thấy, cô ấy che mặt khóc lóc chạy trốn mất thì sao?

Anh không muốn để lộ ra một mặt ghê tởm ấy trước Thịnh Ngọc Châu, không muốn cô biết anh là kẻ xấu xa như thế…

“Tôi, tôi đi trước.” Sợ lát nữa không khống chế được bản thân, Lục Dữ quyết định phải về tắm nước lạnh thêm vài lần, tẩy rửa sạch sẽ suy nghĩ xấu xa trong đầu mình mới được.

Thịnh Ngọc Châu trầm mặc nhìn theo bóng dáng chạy trối c.h.ế.t của Lục Dữ, trong lòng nghi ngờ: Rốt cuộc mấy hôm nay Lục Dữ làm sao vậy?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì thật?

Thịnh Ngọc Châu mím môi, lại đến nhà Thúy Hoa một chuyến. Trước đó, vốn dĩ cô định may quần áo cho Lục Dữ cả hai cuộn vải kia, sao đó lại phát hiện ra hình như mình đã xem nhẹ một vấn đề.

Trong nhà Lục Dữ còn một cậu thiếu niên đáng yêu không ai chăm sóc, nếu chỉ may đồ riêng cho Lục Dữ, khả năng Lục Dữ sẽ đưa quần áo mới của mình cho Lục Thu Hạo…

Nghĩ vậy, Thịnh Ngọc Châu quyết định may cho mỗi người một bộ, nhưng mà… Cô không biết số đo của bọn họ.

“Không cần, tôi nhìn qua một cái là biết.” Thúy Hoa tỏ vẻ không cần đo cũng được, cô ấy làm nghề may quần áo, nếu mắt nhìn không tốt, sao có thể nổi danh như bây giờ?

Nghe thấy Thúy Hoa nói không cần đo cũng đoán được kích cỡ, trên mặt Thịnh Ngọc Châu tràn đầy kinh ngạc và sùng bái: “Thúy Hoa, cô lợi hại thật đấy.”

Cô phát hiện ra những thứ trước kia mình học, không thứ nào ứng dụng được ở nơi này, đúng là làm người thất bại mà.

“Ha hả, là tay nghề kiếm cơm thôi…” Đối với tay nghề kiếm cơm của mình Thúy Hoa rất tự tin, cô ấy cười nói: “Muốn may kiểu dáng thế nào? Hay là tùy tôi?”

Thịnh Ngọc Châu không biết nên may kiểu dáng nào, cuối cùng chỉ có thể quyết định thêu đồ án gì.

Với thành phần gia đình hiện tại, Lục Dữ không thích hợp quá trương dương, cũng không biết hình mình muốn Thúy Hoa có thêu được không: “Thêu rồng thì sao?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Thịnh Ngọc Châu đã tự thấy quê: “Thôi, vẫn dựa theo ý cô đi, tôi tin cô có thể làm rất đẹp.”

Mấy bộ quần áo trước đó của cô, Thúy Hoa đều may rất đẹp, Thịnh Ngọc Châu rất vừa lòng, xem ra khiếu thẩm mỹ của cô ấy cũng khá ổn.

Thúy Hoa gật đầu, nhận lấy hai cuộn vải, lại nhận lấy bốn mao tiền từ tay Thịnh Ngọc Châu, cũng có chút vui mừng, chỉ mấy ngày như vậy cô ấy đã kiếm được một đồng rồi.

Đánh tiếc không có phiếu thịt, để xem ngày mai có thể đi mua mấy quả trứng gà mang về hay không…

Loading...