Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 130: Thúy Hoa

Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:10:53
Lượt xem: 106

Giang Quả Nhi ôm một bụng muộn phiền đi tới nơi thu mua phế liệu, thời đại này không ít sách vở đều trở thành phế liệu, cô ta có thể qua đó nhặt mấy quyển mang về.

Hừ! Thịnh Ngọc Châu cho rằng không cho cô ta mượn sách, cô ta không tự mình tìm được biện pháp khác sao? Hiện tại chỉ dựa vào sức mình cô ta đã có thể tìm được nhiều sách như vậy, buồn rầu duy nhất chính là, nhiều sách quá cô ta không thể mang về hết trong một lần, hơi đáng tiếc.

Thôi, dù sao cô ta cũng không thể đọc hết trong một lần, đợi ngày nghỉ phép tháng sau lại lên thị trấn mua vậy.

Đợi khi chở lại nơi máy kéo dừng, Giang Quả Nhi trông thấy Thịnh Ngọc Châu đang được các thím vây quanh, trong túi mang theo mấy cuộn vải lớn, có người tò mò hỏi: “Có phải sắp kết hôn với Lục Dữ không? Mua nhiều vải vậy?”

“Đồng chí Lục Dữ đúng là…” Các thím nói một tràng dài, tóm lại chính là khuyên Thịnh Ngọc Châu mau chóng kết hôn. Rõ ràng Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ đã công khai ở bên nhau, thế mà đám con trai ngu xuẩn nhà bọn họ vẫn còn ôm vọng tưởng, đúng là muốn người làm mẹ này tức c.h.ế.t mà.

Thịnh Ngọc Châu nghe bọn họ nói xong, không cần cô trả lời, bọn họ đã chủ động trả lời giúp cô rồi, nói qua nói lại còn vô cùng vui vẻ.

Thịnh Ngọc Châu:…… Được rồi, mọi người cứ nói, tôi lẳng lặng nghe.

Giang Quả Nhi nhìn túi xách của Thịnh Ngọc Châu chứa đầy đồ, bên cạnh còn một túi bưu kiện, trong mắt không biết hâm mộ tới mức nào.

Hừ, cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cứ chờ đó, chờ xem sau này cô ta cũng có thể uy phòng tiêu sái như vậy…

Cố Diệp Phi

Cô ta không vội!

Hiện tại, Giang Quả Nhi đã trở thành đối tượng bị ghét bỏ trong thôn, mọi người đều cho rằng vì Giang Quả Nhi, mới hại thím anh tan cửa nát nhà, chính là yêu tinh hại người.

Còn Giang Quả Nhi bị ghét bỏ, căn bản không hề tự hiểu lấy, cô ta đã vứt chuyện Triệu Kiến Quốc và thím Anh ra sau đầu từ lâu rồi.

……

Trở lại khu tập thể thanh niên trí thức.

Đầu tiên Thịnh Ngọc Châu nhét đồ của mình vào chiếc tủ sắt Lục Dữ làm cho cô, còn về số vải kia, Thịnh Ngọc Châu không định một lần đưa hết cho cô gái tên Thúy Hoa kia.

Thịnh Ngọc Châu tìm Triệu Điệp Hoa đi cùng, trong khoảng thời gian này Triệu Điệp Hoa không dám qua lại quá thân thiết với thanh niên trí thức, ngay cả Thịnh Ngọc Châu, cũng hiếm khi nói chuyện thân mật.

Đặc biệt từ khi biết Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ ở bên nhau, trong lòng còn có chút ngượng ngùng, trước đó khi cùng nhau lên núi hái quả dại, cô và bạn mình còn nói xấu Lục Dữ trước mặt Thịnh Ngọc Châu đó.

Nhưng mà, khi Thịnh Ngọc Châu mang theo kẹo tới tìm cô ấy, ngượng ngùng trong lòng lập tức biến mất, đáp lại câu hỏi của Thịnh Ngọc Châu, cô ấy gật đầu: “Thật ra Thúy Hoa rất thảm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-130-thuy-hoa.html.]

Nói tới chuyện của Thúy Hoa, mẹ cô ấy mất sớm, mẹ kế vừa vào cửa đã bức ép, cha ruột không quan tâm, khi Thúy Hoa đến tuổi kết hôn mẹ kế muốn bán cô ấy, hai bên nảy sinh tranh chấp, còn vung tay đánh nhau.

Đánh vô cùng hung ác, Thúy Hoa nổi điên như không muốn sống, khiến mẹ kế và cha ruột sợ tới mức không dám làm gì cô ấy.

Trong chuyện may vá thật sự rất khéo tay, cuộc sống bây giờ có tư vị hơn trước kia rất nhiều.

Thịnh Ngọc Châu nghe xong, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: A, hóa ra có một món tay nghề quan trọng như vậy!

Không giống cô, ngoài ăn ăn uống uống ra, không biết làm gì cả.

Còn lý do vì sao cô không gọi Lý Yến đi cùng, đương nhiên vì muốn hỏi cho rõ ràng rồi, lỡ như nhầm lẫn chẳng phải lãng phí một cuộn vải của cô sao? Hơn nữa có người trong thôn giới thiệu, chắc cô gái tên Thúy Hoa kia sẽ để bụng hơn chút nhỉ?

Sau đó, Triệu Điệp Hoa dẫn Thịnh Ngọc Châu theo, cùng nhau đi tìm Thúy Hoa.

Khi gặp cô gái tên Thúy Hoa kia, Thịnh Ngọc Châu sửng sốt một lúc lâu, ách, vì nhìn cô gái kia không giống người làm việc may vá lắm.

“Ngọc Châu, đừng thấy Thúy Hoa như vậy mà lầm, cô ấy may quần áo đẹp lắm đấy!” Vì viên kẹo kia, đương nhiên Triệu Điệp Hoa vô cùng quan tâm vấn đề của Thịnh Ngọc Châu, lập tức đảm bảo mình tuyệt đối không giới thiệu sai người.

Thịnh Ngọc Châu khẽ gật đầu, được rồi, nếu Triệu Điệp Hoa đã vỗ n.g.ự.c đảm bảo như vậy, cô sẽ thử tin một lần.

Thịnh Ngọc Châu lấy một cuộn vải sáng màu ra, giọng rất dịu dàng: “Cuộn vải này, cô xem có thể may giúp tôi một bộ quần áo và mấy món đồ lót không?”

Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu muốn nói dùng cả cuộn vải may đồ nội y, sau đó ngẫm lại, nếu may tất cả giống nhau, khác nào mặc đi mặc lại, không có chút cảm giác mới mẻ nào.

Vẻ ngoài của Thúy Hoa hơi cường tráng, tay cầm cuộn vải qua đánh giá vài giây, sau đó nói: “Không thành vấn đề, có yêu cầu gì về kiểu dáng không?”

“Không có, theo thẩm mỹ của cô… Ừm, cứ may theo kiểu “bình thường” là được, quần thì, cứ dài tới cổ chân…” Sợ khiếu thẩm mỹ của Thúy Hoa khác thường, sau khi ngẫm nghĩ, Thịnh Ngọc Châu đưa ra yêu cầu nho nhỏ.

“Được.” Thúy Hoa gật đầu, giọng nói rất thản nhiên: “Hai mao tiền, mai tới lấy đồ.”

“Được.” Thịnh Ngọc Châu ngẫm nghĩ, đúng như lời Lý Yến nói, may một cuộn vải hết hai mao, năm cuộn vừa đúng một đồng, cô lấy hai mao trong túi ra đưa cho Thúy Hoa.

Bình thường người trong thôn đều tự mình may vá thêu thùa, chỉ khi có việc quan trọng như kết hôn, cần may quần áo đẹp mới đến tìm Thúy Hoa, mà Thúy Hoa dù là thêu thùa cây cỏ hay động vật trên trời dưới đất, tất cả đều vô cùng xinh đẹp. Ngoài ra cô ấy còn biết thêu cả phượng hoàng, khổng tước nữa, tuy rằng bọn họ chưa từng thấy.

Cũng chính vì có tay nghề như vậy, cuộc sống của Thúy Hoa mới có tư vị như hiện nay.

Loading...