XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 126: Chủ động thân mật (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:58:58
Lượt xem: 80
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu rà quét Lục Dữ từ trên xuống dưới, phát hiện hình như Lục Dữ có chuyện quan trọng thật, mới nghiêm túc gật đầu, còn dặn dò thêm:
“Không sao, anh có chuyện bận, chúng ta có thể để lần sau cùng đi.”
“À phải rồi, vậy A Hạo thì sao?”
Đột nhiên, Thịnh Ngọc Châu nhớ tới cậu nhóc đáng yêu nào đó kia, ừm, chủ yếu vì cậu nhóc là người nhà của Lục Dữ, mới có thể lọt vào mắt Thịnh Ngọc Châu.
“A Hạo ở nhà.” Lục Dữ không dám để A Hạo ra ngoài, nếu ở trong thôn còn được, ở bên ngoài Lục Dữ sợ mình không cẩn thận, không canh chừng kỹ, với tâm tính của Lục Thu Hạo, cậu nhóc dễ bị người ta lừa gạt, bắt cóc.
Anh không dám đánh cược khả năng này, tình nguyện để Lục Thu Hạo chờ đợi trong nhà, còn hơn để Lục Thu Hạo bị người ta bắt cóc, anh không chịu nổi.
Thịnh Ngọc Châu suy ngẫm, vốn dĩ định nói cô có thể mang cậu ấy cùng lên thị trấn chơi, nhưng lại nghĩ đến nhỡ đâu Lục Thu Hạo ở nhà cũng có chuyện gì đó phải làm thì sao?
Hơn nữa, nếu dẫn cậu ấy cùng lên thị trấn, với tâm trí non nớt của cậu, cô phải canh chừng mọi lúc mọi nơi, cẩn thận như dắt trẻ con trong nhà vậy, lỡ xảy ra vấn đề thì không ổn.
Nếu chỉ là một cậu nhóc năm sáu tuổi, có lẽ Thịnh Ngọc Châu sẽ không do dự nhiều như vậy, nhưng dù tâm trí của Lục Thu Hạo còn non nớt, bề ngoài cũng đã là thiếu niên mười lăm mười sáu rồi…
Thôi, để lần sau đi!
Thịnh Ngọc Châu không nhắc tới Lục Thu Hạo nữa, vẫn nên để Lục Dữ trông nom cậu nhóc đáng yêu ấy đi. Cô giơ cặp lồng đựng canh bồ câu lên, mở miệng hỏi: “Lục Dữ, anh ăn chưa?”
Thấy Thịnh Ngọc Châu thay đổi đề tài đột ngột, ánh mắt Lục Dữ nhìn về phía tay cô theo bản năng: “Cho em, tôi ăn rồi.”
Thịnh Ngọc Châu nhìn vài lần không nói gì, sau đó, kéo Lục Dữ ngồi xuống trên tảng đá gần đó: “Tôi muốn ăn cùng anh.”
Thịnh Ngọc Châu mở cặp lồng ra, nhớ tới mấy lần trước đó từng dò hỏi, Lục Dữ đều nói đã để phần cho Lục Thu Hạo, nên không hỏi tiếp, hỏi nhiều quá lại có vẻ như cô đang tự luyến, cho rằng thứ gì cũng chỉ có phần của cô.
“Mau ngồi xuống!” Thấy Lục Dữ sửng sốt, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy bản thân hơi mất mặt, miệng chu ra, kéo áo Lục Dữ, ý bảo anh ngoan ngoãn chút.
Lục Dữ chưa từng thử gần gũi với Thịnh Ngọc Châu như vậy, trước đó gần nhất cũng cách một cánh tay, vừa rồi bị Thịnh Ngọc Châu kéo tay sờ eo cô còn chưa tính, bây giờ lại mời anh cùng ăn chung một bát… Ăn chung đồ bên trong.
Hai tai Lục Dữ đỏ ửng từ khi bị Thịnh Ngọc Châu kéo tay sờ eo cô vẫn chưa từng tiêu tán, vốn dĩ định cứ như vậy rời đi, lại luyến tiếc.
Hai chân như bị giam cầm, dù thế nào cũng không động đậy nửa bước, khi Thịnh Ngọc Châu túm lấy góc áo, anh mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cả người vẫn luôn trong tình trạng cứng đờ.
Tất nhiên Thịnh Ngọc Châu đã phát hiện ra điểm này, ban đầu cô còn có chút kinh ngạc, sau đó lại nảy sinh ý đồ trêu chọc, kéo anh ngồi xuống xong, bắt đầu cười hì hì nhìn anh chăm chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-126-chu-dong-than-mat-3.html.]
“Lục Dữ, sao cả người anh cứng đờ vậy? Anh rất sợ à? Sợ cái gì? Chẳng lẽ… Sợ tôi đùa giỡn “Hoa cúc đại khuê nam” anh sao?” Cô nghiêng người đến gần, cười đùa nói.
Vì khoảng cách quá gần, Lục Dữ còn ngửi được hương thơm truyền đến từ trên người Thịnh Ngọc Châu, khiến Lục Dữ say mê không tìm thấy đông tây nam bắc.
“Hì hì……” Thấy mặt Lục Dữ nhuộm đẫm màu đỏ, còn càng lúc càng lan rộng, Thịnh Ngọc Châu cười càng vui vẻ hơn.
Đàn ông bị trêu đùa như vậy, dù mặt đỏ ửng vẫn không ngăn được cảm xúc tối nghĩa truyền đến từ con ngươi sâu thẳm, anh cất giọng khàn khàn: “Sau này, không được nói với đàn ông lời như vậy.”
Đừng nhìn anh như vậy, anh đã rất vất vả khống chế bản thân rồi.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu chớp mắt, vẻ mặt ngây thở, sau đó chọc chọc cặp lồng đựng đồ ăn, mở miệng nũng nịu: “Lục Dữ, tôi không thích ăn thịt bồ câu, anh ăn…”
Không phải cô không thích ăn thịt chim chóc, quan trọng là lần nào Lục Dữ cũng vất vả như vậy, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy mình nên đối xử với Lục Dữ tốt hơn chút mới được.
Trong niên đại có thịt ăn mới là hành phúc này, đương nhiên Lục Dữ không biết Thịnh Ngọc Châu không thích ăn thịt bồ câu, đây là bồ câu anh vất vả lắm mới bắt được, trước đó nếu có cũng chỉ dùng để đổi trứng gà với người khác…
“Em ăn đi.” Lục Dữ cho rằng không phải Thịnh Ngọc Châu không thích ăn, mà muốn nhường thịt cho mình, nhất thời trong lòng cảm thấy sao Thịnh Ngọc Châu lại ngọt ngào đến vậy, ngọt thấm sâu vào tâm khảm anh.
Lục Dữ cảm thấy ngọt đến tâm khảm, đáng tiếc Thịnh Ngọc Châu lại không vui chu miệng, trừng mắt lườm anh một cái: “Tôi không muốn ăn, tôi không thích ăn thịt chim, anh ăn không…”
Cái trừng mắt này không hề có lực sát thương với Lục Dữ, ngược lại anh còn cho rằng cô đang làm nũng anh.
Được được được, đều nghe em…
Lục Dữ không kiên trì nổi quá ba giây, đã giúp cô giải quyết xong cặp lồng canh bồ câu kia, khi nhìn sang Thịnh Ngọc Châu, vì vừa ăn canh xong môi đỏ phiếm ánh nước, mà canh kia…
Có khoảnh khắc Lục Dữ đã cho rằng, hai người bọn họ vừa tiếp xúc thân mật qua canh kia.
Mặt Lục dữ lập tức đỏ bừng, lần này, không chào tạm biệt Thịnh Ngọc Châu, trực tiếp cầm cặp lồng canh kia lên uống hết, sau đó chạy mất.
Thịnh Ngọc Châu nhìn Lục Dữ chạy trối chết, trầm mặc một lát, vừa rồi cô còn định trêu chọc anh thêm chút nữa, nhưng cô vẫn chưa kịp làm gì, sao Lục Dữ đã chạy mất rồi?
Đôi mắt ngây ngốc chớp chớp, sao cô có cảm giác mình với Lục Dữ khác nhau nhiều thế nhỉ?
Cuối cùng Thịnh Ngọc Châu không suy nghĩ thêm nữa, bước chân vui vẻ nhẹ nhàng về khu tập thể thanh niên trí thức.
Lúc này có người buồn cũng có người vui, ví nhụ như Lê Thừa Du.