XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 120: Không phải coi là thật chứ?
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:48:11
Lượt xem: 59
“Cái gì? Thanh niên trí thức Giang bị thím Anh giết?” Nghe được lời người nọ nói, thanh niên trí thức khác đều sợ hãi, vẻ mặt kinh hoảng, kêu lên.
Không thể nào? Không phải thanh niên trí thức Giang bị thím Anh g.i.ế.c thật chứ?
Tuy rằng nhìn qua có vẻ thanh niên trí thức Giang không dịu dàng hiền lành giống vẻ bề ngoài, nhưng dù sao cũng đã sinh sống cùng nhau ở khu tập thể thanh niên trí thức lâu như vậy, nếu xảy ra chuyện, mọi người khó tránh khỏi sẽ có chút thổn thức.
Ngay sau đó, ánh mắt mọi người lại chuyển về phía Lê Thừa Du cách đó không xa, dù sao mọi người đều biết, hiện tại Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi đang ở bên nhau.
Bị người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, sắc mặt Lê Thừa Du không tốt lắm. Anh ta mím môi đứng dậy, ra khỏi khu tập thể, chuẩn bị đi về phía nhà trưởng thôn, thanh niên trí thức khác cũng nhanh chân đuổi theo.
Trước đây vì chuyện Triệu Kiến Quốc, thím Anh vẫn luôn ôm lòng bất mãn với Giang Quả Nhi, luôn dùng ánh mắt âm trắc nhìn đối phương, nhưng từ trước đến nay chưa từng ra tay.
Giang Quả Nhi không xảy ra chuyện, tất nhiên người khác sẽ coi như chưa phát sinh chuyện gì, dù sao thím Anh cũng là người lớn trong thôn, nhiều bạn bè thân thiết, thanh niên trí thức bọn họ sao dám lắm lời.
Khi nghe người nọ nói, Thịnh Ngọc Châu vừa tiếp nhận bình đựng trứng gà táo đỏ từ tay lục Dữ, nói là bình, thật ra giống hộp đựng cơm hình dạng kỳ quái, thiếu chút nữa chiếc hộp trong tay rơi xuống đất.
Cô nhìn về phía người nói chuyện theo bản năng, mắt lộ vẻ kinh ngạc. Không thể nào? Sao nữ chính có thể tèo dễ như vậy? Không phải có vầng sáng của nữ chính à?
Thím Anh mạnh vậy sao?
Thịnh Ngọc Châu lập tức cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không chọc phải anh chàng Triệu Kiến Quốc kia, xem ra hái hoa ngắt cỏ quá đà cũng dễ xảy ra chuyện.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Lục Dữ, vẻ mặt chân thành xen chút cảm khái, nói: “Lục Dữ, sau này làm gì anh đều phải cẩn thận chút, biết chưa? Tôi không muốn thấy anh xảy ra chuyện.”
Câu nói cuối cùng kia còn mang ngữ điệu làm nũng, rất nũng nịu. Cô không hy vọng đến lúc đó người thân nào của Lục Dữ đến tìm mình liều mạng, vận xui của pháo hôi chắc chắn sẽ không giúp cô sống lại.
Lục Dữ không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Thịnh Ngọc Châu lúc này, chỉ thấy dung nhan diễm lệ tràn đầy quan tâm mình, trái tim lại lần nữa đập nhanh vài nhịp, cả người đều có chút hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-120-khong-phai-coi-la-that-chu.html.]
“Tôi, tuyệt đối sẽ không.” Lục Dữ không biết vì sao Thịnh Ngọc Châu lại nói như vậy, nhưng có giây phút anh đã nghĩ lầm có phải tình cảm Thịnh Ngọc Châu dành cho mình đã sâu hơn rồi không? Hay là bị chuyện của Giang Quả Nhi dọa sợ?
Nhưng rõ ràng hơi thở quanh người anh đã mơ hồ phiếm màu vui sướng, nếu Lục Dữ có cái đuôi, chắc chắn đuổi của anh đã lắc lư như quạt điện rồi.
“Em mau đến xem sao.” Nhận ra thanh niên trí thức khác đều đã ra ngoài, chỉ còn một người hình như đang chờ Thịnh Ngọc Châu, tuy Lục Dữ muốn ở bên Thịnh Ngọc Châu thêm một lát, nhưng người xảy ra chuyện là thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu không đi, anh lo người khác sẽ nói xấu cô.
Anh luyến tiếc, không nỡ lòng thấy người khác nói cô, không muốn thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nên Lục Dữ nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu.
“A, vậy thì đi xem sao.” THịnh Ngọc Châu cũng muốn đi xem, có phải Giang Quả Nhi đã c.h.ế.t thật hay chưa, tuy rằng suy nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng Thịnh Ngọc Châu thật sự hy vọng tai họa kia c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm.
Đừng lúc nào cũng lượn lờ trước mặt cô, hãm hại cô, dù không thành công, cũng phiền không chịu nổi.
Cố Diệp Phi
“Tôi cầm giúp em, nặng.” Lục Dữ hóa thân thành bạn trai hiền huệ, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp kia, bàn tay nhỏ trắng nõn của Thịnh Ngọc Châu không thích hợp cầm mấy thứ thô nặng này.
Thịnh Ngọc Châu không phản đối, chỉ là hộp cơm nhỏ, ai cầm cũng như nhau, cô còn muốn rủ Lục Dữ đi cùng, nhưng anh từ chối, nói nhà chỉ có mình Lục Thu Hạo, phải về xem thằng bé.
A… Thịnh Ngọc Châu nhớ tới cậu nhóc đáng yêu đó: “A Hạo ở nhà một mình à? Chè táo đỏ trứng gà này hai người uống chưa?”
Thịnh Ngọc Châu ngẫm nghĩ, cảm thấy Lục Dữ không phải loại người trọng sắc khinh người thân, có điều dù gì mình cũng cầm đồ của người ta, không quan tâm một chút hình như không thích hợp.
Lục Dữ gật đầu: “Ừ, tôi để phần cho thằng bé rồi.”
Thịnh Ngọc Châu nghe thấy câu trả lời này, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn qua Lục Dữ, ý là, chỉ Lục Thu Hạo có phần? Anh ấy thì sao?
Nhất thời, Thịnh Ngọc Châu không biết nên nói gì mới tốt, hình như… Tiên sinh ốc đồng đối xử với cô tốt đến mức bất thường rồi, có phải… Thật sự coi cô là bạn gái rồi không?
Không phải trước đó đã nói rõ, bây giờ hai người ở bên nhau sau này cô sẽ về thành…