XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 116 : Thím Anh giết người (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:31:22
Lượt xem: 87
Bụng Thịnh Ngọc Châu đang không thoải mái, mới không thèm suy xét Lục Dữ đang nghĩ thế nào, cũng không cảm thấy Lục Dữ là người yếu đuối.
Sau khi trở lại khu tập thể thanh niên trí thức, thói quen chuẩn bị ngâm chân nước lạnh mỗi ngày trước đó đã gián đoạn, vì Thịnh Ngọc Châu lo càng ngâm nước lạnh bụng mình càng đau, mau chóng lên giường nghỉ ngơi.
Cô cầm quạt cọ lên quạt gió, nói chuyện phiếm với Lý Yến giường bên cạnh.
“Ơ, sao hôm nay không thấy tặng gì cho cô thế? Không phải bắt đầu qua loa có lệ rồi chứ?”
Lý Yến vẫn giữ thái độ cũ, cảm thấy Lục Dữ thật sự không xứng với Thịnh Ngọc Châu.
Trước đó thấy Lục Dữ thường xuyên mang đồ tới tặng Thịnh Ngọc Châu, còn cho rằng trẻ nhỏ dễ dạy, nể tình anh lấy lòng Ngọc Châu như vậy, miễn cưỡng cảm thấy có thể cho cơ hội.
Nhưng mà bây giờ……
“Sau này đừng nói như vậy.” Thịnh Ngọc Châu nhắc nhở Lý Yến, đừng chuyện gì cũng nói ra ngoài, nếu như Lục Dữ nghe thấy, sẽ mất hứng.
Nhất thời Thịnh Ngọc Châu không suy nghĩ sâu xa, vì sao cô lại để ý chuyện Lục Dữ nghe thấy sẽ không vui như vậy?
“Được rồi, được rồi.” Lý Yến thật sự không biết Thịnh Ngọc Châu coi trọng Lục Dữ điểm nào, đành bĩu môi, không nói xấu Lục Dữ nữa, chuyển sự chú ý sang bụng Thịnh Ngọc Châu.
“Bụng còn đau không?” Lý Yến nhớ rõ trước đây khi đến kỳ sinh lý Thịnh Ngọc Châu không hề có chuyện đau bụng, sao hôm nay đột nhiên lại không thoải mái nhỉ?
Nói tới nguyên nhân vì sao mình đau bụng, Thịnh Ngọc Châu cũng có chút hổ thẹn, đều là do cô không biết tiết chế!
“Chắc chắn là vì không được ăn ngon ngủ tốt, sau này, đừng chăm chỉ đọc sách như vậy, dùng não nhiều quá…” Lý Yến nằm giường bên vẫn đang nói miên man, khiến Thịnh Ngọc Châu cạn lời.
Cố Diệp Phi
Dùng não nhiều quá… Sẽ khiến người ta đau bụng sao?
“Có thể vì dạo này uống hơi nhiều nước lạnh, nên mới không thoải mái.” Thịnh Ngọc Châu cười ha hả, không dạy sai con gái người ta, lỡ khiến Lý Yến thật sự cho rằng mình dùng não nhiều quá mới đau bụng kinh, chẳng phải hại con gái người ta tương lai tới kỳ kinh nguyệt không dám đọc sách sao?
Thịnh Ngọc Châu âm thầm thở dài một tiếng, chỉ trách bản thân quá lương thiện quá tốt bụng, không đành lòng thấy người khác lầm đường lạc lối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-116-thim-anh-giet-nguoi-1.html.]
Đối với chuyện Thịnh Ngọc Châu đau bụng kinh, những người khác vô cùng lạnh nhạt, có người phụ nữ nào chưa trải qua? Đặc biệt là thời đại này phụ nữ còn chưa ý thức vấn đề dưỡng sinh, không phải mỗi lần đều uống nước ấm, mùa hè còn ham tắm nước lạnh, tất nhiên cũng bị đau bụng kinh tra tấn rồi.
Cho nên trước đó, thấy mùa hè Thịnh Ngọc Châu vẫn nấu nước nóng tắm rửa, những người khác trong khu tập thể đều có ý kiến, làm như cô không phải lãng phí củi lửa sao?
……
Buổi chiều bắt đầu làm việc, Thịnh Ngọc Châu lười biếng nằm trên giường, hiện tại cô hoàn toàn không muốn ngồi dậy. Vì sao phụ nữ đau bụng kinh vẫn phải làm việc? Đáng giận!
Vừa ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, đã trông thấy Lục Dữ đang đứng ngoài cửa, chờ cô dưới nắng mặt trời.
Khi thấy Lục Dữ phơi nắng như vậy, Thịnh Ngọc Châu còn nghi ngờ không biết có phải đầu óc anh xảy ra vấn đề hay không, vội vàng bước đến, kéo Lục Dữ tới bóng cây cạnh đó: “Anh làm gì thế? Đầu óc bị phơi choáng váng rồi à?”
Từ trưa đến nay Lục Dữ vẫn luôn tự hỏi vấn đề có phải Thịnh Ngọc Châu đã hối hận vì ở bên mình rồi hay không, cho nên lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, quan sát biểu cảm của Thịnh Ngọc Châu.
Thấy cô khẩn trương kéo mình đến dưới bóng cây, còn hơi tức giận mắng mình, sắc mặt u ám không nhịn được sinh ra ý cười, giống như đang cười trộm.
Thịnh Ngọc Châu nhìn thấy cảnh ấy, càng lo lắng hơn, không phải Lục Dữ thật sự hơi ngu rồi chứ?
Ông trời ơi, trong nhà tiên sinh Ốc Đồng còn một cậu nhóc đáng thương cần anh ấy chăm sóc đó!
“Anh…. Không phải thật sự ngu rồi chứ? Sao cứ đứng phơi nắng mãi thế? Không biết trú vào bóng râm à?” Thịnh Ngọc Châu nhăn mũi ghét bỏ, người đổ đầy mồ hôi rồi, đúng là…
“Anh đang đợi em.” Giọng Lục Dữ vang lên, hai tròng mắt vẫn đặt trên người Thịnh Ngọc Châu, che giấu tình cảm trong đáy mắt.
Khi Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, thanh niên trí thức khác cũng lục tục ra ngoài, tất nhiên trông thấy Lục Dữ đang chờ đợi dưới nắng, cũng thấy được Thịnh Ngọc Châu sốt ruột chạy đến kéo Lục Dữ trốn tới bóng cây.
Gần đây Lê Thừa Du bị hành vi thân mật của Giang Quả Nhi câu hồn đã chuyển hướng, ngày thường đều không để ý đến Thịnh Ngọc Châu, chỉ nghĩ tới khi nào mới có thể lại ôm ấp dính dính, hôn hít Giang Quả Nhi…
Bây giờ, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cảm xúc không thoải mái giấu sâu trong lòng lại trồi lên, ánh mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ, không vui vẻ lắm.
“Thừa Du……” Khi phát hiện ra điểm này trên người Lê Thừa Du, giọng Giang Quả Nhi hàm chứa bất mãn và ý cảnh cáo nhè nhẹ, ánh mắt như muốn nói: Nếu anh còn như vậy, sau này em sẽ không chơi trò chui rừng cây nhỏ với anh nữa!
Hiện tại Lê Thừa Du vừa sinh hứng thú với Giang Quả Nhi, tất nhiên lập tức thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn bắt đầu đi làm việc, như bị cọp mẹ cảnh cáo vậy.