XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 109: Tự làm tự chịu
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:07:07
Lượt xem: 107
Thịnh Ngọc Châu buồn rầu nhíu mi, khuôn mặt thanh tú có chút ủ dủ, giống như thật sự lo lắng tương lai Lục Dữ sẽ không lấy được vợ.
Qua mấy câu này, Lục Dữ đã hiểu ra ý đồ của Thịnh Ngọc Châu. Câu “Chúng ta ở bên nhau đi” Thịnh Ngọc Châu vừa nói, căn bản không phải vì thích anh, mà vì lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn, hai người có thể thuận lý thành chương, có thể quang minh chính đại tiếp xúc với nhau.
Con ngươi sâu thẳm của Lục Dữ nheo lại, không trả lời câu hỏi vừa rồi của Thịnh Ngọc Châu, mà hỏi lại một câu: “Nếu ở bên nhau, người trong thôn sẽ nói này nói nọ, em không sợ sao?”
“Sợ cái gì?” Thịnh Ngọc Châu cô làm việc, có bao giờ phải xem sắc mặt người khác? Chỉ cần bản thân vui vẻ, tất cả đều không thành vấn đề.
“Được, vậy chúng ta ở bên nhau đi.” Lục Dữ nhìn kỳ ngộ xuất hiện trước mắt mình, quyến rũ mình mau bắt lấy nó, cô gái trong lòng xinh đẹp kiều diễm như sao trời chủ động tỏ tình với anh, sao Lục Dữ có thể nhẫn tâm từ chối?
Anh biết, nếu bỏ lỡ cơ hội này, tương lai khả năng sẽ không còn cơ hội nắm lấy tay cô ấy.
Giọng nói khàn khàn hơi tối nghĩa khi nói ra câu này lại vô cùng trầm ổn, mắt rũ xuống, lông mi thật dài che khuất ánh mắt đê tiện của anh lúc này, chỉ là… Chỉ là một lần không áp chế được dã tâm và vọng tưởng trong lòng, không nhịn được… Muốn nắm chặt bàn tay cô đưa tới.
Sau khi nghe thấy câu nói kia, hai mắt Thịnh Ngọc Châu sáng lên, lấp lánh như ánh sao trời, cười ngọt ngào kiều diễm: “Thật sao? Vậy có phải sau này tôi có thể danh chính ngôn thuận qua tìm anh rồi không?”
Thịnh Ngọc Châu vừa dứt lời, đột nhiên lại đổi giọng: “Vậy có phải sau này anh sẽ qua đây tìm tôi không?”
Ý của Thịnh Ngọc Châu là, sau này có phải tiên sinh Ốc Đồng làm việc cho cô không cần lén lút nữa hay không? Vui quá, cô còn rất nhiều thịt khô và rất nhiều kẹo đó!
Cố Diệp Phi
Nhìn nụ cười lộng lẫy trên môi cô, trong lòng Lục Dữ cũng cảm thấy ấm áp, một giây sau anh gật đầu: “Không cần qua đây tìm tôi, tôi sẽ đi tìm em.”
Nhà anh cách nhà khác trong thôn tương đối xa, nếu Thịnh Ngọc Châu qua đây, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm không nên gặp, Lục Dữ cảm thấy cần phải đề phòng chu đáo trước, nên mở miệng nhắc nhở.
Thịnh Ngọc Châu nghe xong, nghiêng đầu nghi hoặc, đôi mắt xinh đẹp ngây thơ khẽ chớp một cái: “Nếu như em có việc gấp muốn tìm anh thì sao?”
Lục Dữ:……
Nghe Thịnh Ngọc Châu hỏi như, vốn dĩ Lục Dữ định nói thêm gì đó lại nghẹn họng, nếu có việc gấp muốn tìm anh… Lục Dữ thật sự không nghĩ ra được, Thịnh Ngọc Châu có thể có việc gấp gì cần tìm mình.
“Nếu có thể để sau, thì tạm thời gác lại.” Lục Dữ đành trả lời như vậy. Anh biết, hiện tại Thịnh Ngọc Châu nói muốn làm bạn gái mình, thực tế chỉ là làm cho người bên ngoài xem.
Lục Dữ không nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu, thật ra… Không cần thiết phải như vậy, quang minh chính đại cũng không thành vấn đề.
Anh cũng không nhắc nhở, thật ra hành vi trước đó của bọn họ, đã có hương vị lén lút ở bên nhau…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-109-tu-lam-tu-chiu.html.]
Khi Thịnh Ngọc Châu chào tạm biệt Lục Dữ quay về khu tập thể thanh niên trí thức, cơm đã nấu xong, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm.
“Sao em về muộn vậy?” Nghĩ đến khả năng Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ ở bên nhau sẽ làm chuyện gì đó, Lê Thừa Du không cách nào áp chế được lửa giận trong lòng.
Rõ ràng, Thịnh Ngọc Châu là của anh ta mới đúng! Đời này cô ấy chỉ có thể bám sau lưng mình, sao có thể ở bên người khác nhỉ?
Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ.
“Không phải tôi về rất đúng lúc sao?” Thịnh Ngọc Châu không để ý đến Lê Thừa Du, mà cười tủm tìm nói với thanh niên trí thức khác, rồi ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu ăn cơm.
Lê Thừa Du bị ngó lơ, càng không vui, Giang Quả Nhi ngồi cách đó không xa, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy hết biểu cảm trên mặt Lê Thừa Du, thấy anh ta ghen ghét tức giận, trái tim Giang Quả Nhi như bị ai đó cấu véo.
……
Buổi chiều tan làm, Giang Quả Nhi lập tức kéo Lê Thừa Du lại, muốn Lê Thừa Du đi cùng mình.
Hiện tại Lê Thừa Du đã không còn dịu dàng và nhẫn nại với Giang Quả Nhi như quá khứ, nhưng trước mặt nhiều người, anh ta không tiện từ chối, đành đi theo sau Giang Quả Nhi.
Thanh niên trí thức khác nhìn theo bóng dáng hai người, đều thở dài thật sâu: “Tốt thật đấy, xuống nông thôn rồi còn tìm được người cùng chung chí hướng với mình.”
“Sao hả? Chẳng lẽ cậu cũng muốn tìm một người à?” Nam thanh niên trí thức bên cạnh bật cười, nhìn lướt qua bóng dáng rời đi của Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du, lời nói mang ngữ điệu châm chọc.
Cùng chung chí hướng cái gì, anh ta thấy, là đi ngược lại mới đúng.
Nhìn bề ngoài có vẻ như Giang Quả Nhi vẫn để ý đến Lê Thừa Du như cũ, nhưng mà hiện tại xem ra Lê Thừa Du đã không còn bao nhiêu nhẫn nại với Giang Quả Nhi, ngược lại sự chú ý đặt trên người Thịnh Ngọc Châu nhiều hơn.
Nói ra thì, Lê Thừa Du này cũng đủ đê tiện. Khi Thịnh Ngọc Châu vô cùng thích anh ta, anh ta khinh thường nhìn lại, thay vào đó đi thích Giang Quả Nhi tình tình dịu dàng đối xử với anh ta như gần như xa.
Hiện tại Giang Quả Nhi đã bị Lê Thừa Du chân thành đả động, cuối cùng bắt đầu chú ý tới anh ta, anh ta lại không thích nữa, ngược lại bắt đầu quay sang theo đuổi Thịnh Ngọc Châu không còn quan tâm tới anh ta.
Chậc!
Hành vi ngu ngốc kiểu này, trong mắt người nọ đúng là tự làm tự chịu. Cũng có thể là, Lê Thừa Du trời sinh thích những người không thích mình, nhỉ?
Anh ta lắc đầu, xoay người về khu tập thể thanh niên trí thức. Trưởng thôn vẫn chưa nói chỉ tiêu về thành thuộc về ai, khiến thanh niên trí thức đều sốt ruột, mọi người đều không còn nhiệt tình quan tâm tới chuyện của người khác như trước đây, mà cảnh giác xem chỉ tiêu của mình có bị người khác cướp đi hay không, hy vọng mình mới là người được lựa chọn.
Căn bản ngoài Giang Quả Nhi, Lê Thừa Du và Thịnh Ngọc Châu ra, không ai có tâm tư quan tâm tới chuyện nam nữ.