XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 108: Không tìm được vợ thì phải làm sao
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:05:54
Lượt xem: 59
Đám con trai về đến nhà đều vô cùng tức giận nhìn mẹ già nhà mình: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao lại giúp Lục Dữ không giúp con? Con không phải là con ruột của mẹ à?”
Bọn họ đều tức giận dậm chân, mẹ mình sao lại như vậy?
“Chính vì con là con ruột của mẹ, nên mẹ mới gán ghép Thịnh Ngọc Châu cho Lục Dữ! Thịnh Ngọc Châu kia có điểm nào tốt? Ham ăn biếng làm, còn thích ăn ngon mặc đẹp, con cho rằng nhà ta có thể nuôi nổi sao?”
Bác gái nghe thấy con trai tức giận chất vấn mình như vậy, cũng nổi giận hung ác vỗ bàn, giọng điệu không được vui.
Thái độ kiểu gì vậy? Hiện tại Thịnh Ngọc Châu còn chưa gả vào nhà, thậm chí còn chưa có gì với con trai bà ấy, đã có thể khiến nó tức giận nói chuyện với bà ấy như vậy rồi, tương lai nếu gả lại đây, còn thế nào? Chẳng phải còn xốc bàn sao? Cái nhà này rồi ai làm chủ?
“Con… Con… Thanh niên trí thức Thịnh đâu đến mức ấy, không phải ngày thường cũng ra đồng làm việc sao?”
Con trai ngượng ngùng đáp lại một câu. Thanh niên trí thức Thịnh đúng là tương đối nũng nịu, ngày thường chỉ… Nhưng mà không phải cũng ăn giống thanh niên trí thức khác trong khu tập thể sao?
Chỉ là người nhà thường xuyên gửi vài thứ qua cho cô ấy, đâu còn thứ gì khác?
“Dù sao mẹ cũng không đồng ý! Thanh niên trí thức Thịnh không hề thích hợp với nhà chúng ta.” Bác gái kia từ chối thẳng thừng, vô cùng khí phách. Cũng định sau khi ăn cơm xong sẽ ra ngoài tìm bà mối, nhờ làm mai cho con trai mình.
Mở miệng ra là thanh niên trí thức Thịnh thế này, thanh niên trí thức Thịnh thế kia, thanh niên trí thức Thịnh có gì tốt? Ngoài khuôn mặt xinh đẹp kia ra, còn lại không đúng tí nào.
Con trai bị từ chối mặt đầy ấm ức, nhìn qua mẹ già nhà mình, lại nhìn qua các thành viên khác trong nhà, thấy bọn họ đều không ủng hộ, trong lòng càng ấm ức hơn, còn mang theo chút không cam lòng, tức giận xoay người ra cửa.
Không ít gia đình đều xảy ra chuyện như vậy, vì chuyện này, không ít bà mẹ đều quyết định, tuyệt đối không thể để Thịnh Ngọc Châu bước chân vào cửa nhà bọn họ, vẫn nên để cô ở bên Lục Dữ thì hơn.
Cố Diệp Phi
Muốn gieo tai họa thì gieo tai họa đến Lục Dữ kia đi, không liên quan đến nhà bọn họ là được!
……
Khu tập thể thanh niên trí thức.
Đám thanh niên trong thôn vốn muốn đi tìm thanh niên trí thức Thịnh phát hiện ra, thanh niên trí thức Thịnh chưa về khu tập thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-108-khong-tim-duoc-vo-thi-phai-lam-sao.html.]
Cả đám đều ủ rũ rời đi, trong lòng có chút thất bại, không nhịn được suy nghĩ, không phải thanh niên trí thức Thịnh thật sự ở bên Lục Dữ chứ?
Đáng tiếc, không ai có thể trả lời vấn đề này. Nhưng mà từ hôm đó trở đi, cảnh tượng anh ta nhìn thấy, đã chứng minh, thanh niên trí thức Thịnh thật sự ở bên Lục Dữ.
Khi mọi người hỏi thăm Thịnh Ngọc Châu, đều không thấy Thịnh Ngọc Châu phản bác…
“Xem đi, lại là một thằng nhóc bị thanh niên trí thức Thịnh mê hoặc!”
Trong khu tập thể thanh niên trí thức, có không ít người ghen ghét mở miệng châm chọc Thịnh Ngọc Châu.
“Được rồi, người ta cũng chỉ tốt bụng, sợ giữa Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ có vấn đề gì, cố ý tới hỏi thăm một câu thôi. Mà sao cô ấy còn chưa về nhỉ?” Hôm nay, Giang Quả Nhi cũng cố gắng góp một viên gạch ủng hộ tình yêu của Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ.
Lê Thừa Du ngồi bên cạnh nghe Giang Quả Nhi nói chuyện, cảm thấy cực kỳ chói tai, hiện giờ ấn tượng về Giang Quả Nhi đã giảm đi rất nhiều, nếu không phải lý trí còn đó, Lê Thừa Du đã răn dạy Giang Quả Nhi vài câu rồi.
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu bị người ta nhắc tới đang đứng trước mặt Lục Dữ, nói ra câu “Chúng ta ở bên nhau đi.” Nói xong còn hắt xì một tiếng.
Lục Dữ nhìn cô gái tràn ngập chân thành trước mặt, mấy chữ “Chúng ta ở bên nhau đi” cứ quanh quẩn trong đầu, không ngừng vang lên, khiến m.á.u trong cơ thể Lục Dữ sôi trào.
Hai tai bắt đầu chuyển sang màu đỏ, dần dần lan tràn khắp khuôn mặt, gió thu mát mẻ cũng không thể hạ nhiệt dộ trên người Lục Dữ, cả người cứng đờ tại chỗ.
Khi thấy Thịnh Ngọc Châu hắt xì một tiếng, anh mới giật mình, thời tiết này… Không phải cô ấy bị cảm chứ? Hay là cảm nắng?
Thịnh Ngọc Châu không hiểu biểu cảm này của Lục Dữ là có ý gì, trầm mặc một lát, đột nhiên cô nhớ ra mình còn chưa nói với anh một chuyện quan trọng… Nhưng mà mình làm như vậy, hình như không có lợi gì cho Lục Dữ…
Bởi vì sau này Thịnh Ngọc Châu có thể trở về thành phố, còn Lục Dữ vẫn phải tiếp tục ở lại thôn. Nếu vì chuyện này phá hoại thanh danh của anh, tương lai Lục Dữ không thể tìm được vợ thì sao?
Cô ngượng ngùng sờ mũi, nảy sinh ý định lùi bước: “Hay là… Hay là thôi đi.”
Tâm trạng vốn đang nhảy nhót, sau khi câu này của Thịnh Ngọc Châu rơi xuống, lập tức biến thành gió lạnh giữa trời đông, Lục Dữ trì độn hỏi theo bản năng: “Vì sao?”
Nhưng mà vừa hỏi xong câu này, anh đã ý thức được hình như mình không nên hỏi như vậy, nhưng lại không muốn sửa miệng, cứ bình tĩnh nhìn Thịnh Ngọc Châu, như muốn Thịnh Ngọc Châu cho mình một lý do.
“Vốn dĩ tôi đang nghĩ, nếu người trong thôn đã đồn đãi vớ vẩn như vậy, chúng ta có thể thuận nước đẩy thuyền, sau này có lý do để tiếp xúc với nhau. Nhưng… Nếu như vậy, tương lai anh không cưới được vợ thì phải làm sao?”