XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 102: : Nói tiếng người được không
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:08:12
Lượt xem: 96
Lê Thừa Du nghe Giang Quả Nhi và Trần Xuân Hoa nói xong, sắc mặt càng ngày càng kém, trầm giọng mắng: “Được rồi, nói gì thế? Trưa rồi mau về nghỉ ngơi đi! Buổi chiều còn phải làm việc đó!”
Một câu răn dạy nói ra, mang theo chút tức giận, khiến Giang Quả Nhi, Trần Xuân Hoa và La Linh đều bị dọa, run sợ nhìn về phía Lê Thừa Du theo bản năng.
Cố Diệp Phi
Lê Thừa Du rầu rĩ không vui xoay người về phòng mình, nhìn theo bóng dáng anh ta, tay Giang Quả Nhi siết chặt lại, móng tay chọc đỏ cả da thịt.
Buổi chiều, Thịnh Ngọc Châu bắt đầu làm việc muộn hơn mọi khi một chút, sau hai tháng sử dụng mũ rơm trên đầu đã cũ đi, Thịnh Ngọc Châu đã dùng chiếc quạt cọ của mình chắn nắng thay nó.
Chiếc quạt cọ đáng yêu này của cô, ban ngày khi nghỉ ngơi liền quạt một cái, ngâm nó trong nước rồi lấy ra quạt, gió quạt ra còn mang theo hơi nước, cực kỳ thoải mái.
Cô còn thường xuyên mang nó ra bờ sông rửa, không biết Lục Dữ làm bằng chất liệu gì mà không hề thấm nước, dùng lâu rồi vẫn như mới.
Lục Thu Hạo lại lần nữa tới giúp đỡ, vì giữa trưa trước khi ra về Thịnh Ngọc Châu bảo cậu buổi chiều có thể đến trễ chút, nên Lục Thu Hạo cũng không sốt ruột qua đây, hai người trùng hợp gặp nhau ở ngã ba đường.
“Chào buổi chiều A Hạo, trưa nay có ngoan ngoãn ăn cơm không thế?” Thịnh Ngọc Châu nhìn Lục Thu Hạo, tâm trạng rất tốt chào hỏi.
Người trong thôn nhìn thấy cảnh này, lại lần nữa nghị luận sôi nổi, suy đoán có phải Thịnh Ngọc Châu có quan hệ gì với Lục Dữ hay không?
Lại nói tới chuyện phân lương lần trước, tức giận nhất vẫn là đám thanh niên bị người lớn trong nhà giữ chặt không thể giúp Thịnh Ngọc Châu khiêng lương thực về.
Nếu không phải vì người lớn ngăn cản, bọn họ đã cưới Thịnh Ngọc Châu về nhà từ lâu rồi!
Sao còn đến lượt thằng nhãi Lục Dữ kia?
Chắc chắn là thằng nhãi Lục Dữ kia coi trọng thanh niên trí thức Thịnh, nên bây giờ mới cố ý bảo em trai mình tiếp cận cô ấy. Sau khi hai bên kéo gần quan hệ, là anh ta có thể công khai tới nhà thăm hỏi… Ừm, lôi kéo quan hệ.
Những người khác thảo luận, không hề truyền đến tai Thịnh Ngọc Châu. Làm việc chung với Lục Thu Hạo, Thịnh Ngọc Châu nhanh tay hơn không ít.
Rất nhanh, đã xử lý xong mảnh ruộng được giao!
Có thể về nhà nghỉ ngơi rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-102-noi-tieng-nguoi-duoc-khong.html.]
Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, công việc đã hoàn thành, Thịnh Ngọc Châu hơi ảo não, biết thế cô chờ mặt trời ngả về tây thêm một chút mới đến làm, vừa rồi thật sự quá nóng.
Vì cuộc nói chuyện giữa trưa, Lê Thừa Du luôn chú ý đến động tĩnh bên này, sợ Thịnh Ngọc Châu thật sự có gì đó với Lục Dữ, cho nên thi thoảng còn liếc mắt nhìn sang.
Phát hiện ra Lục Dữ căn bản không hề xuất hiện, trong lòng Lê Thừa Du mới thả lỏng một chút. Cảm thấy chắc giống như lời Thịnh Ngọc Châu giải thích, không cần lo lắng quá nhiều.
Nhưng Lê Thừa Du vừa mới thả lỏng, lại nghe thấy thôn dân thảo luận: “Chắc chắn thằng nhãi Lục Dữ kia coi trọng thanh niên trí thức Thịnh rồi, cho nên mới cố ý để em trai đi tiếp cận cô ấy, sau khi kéo gần quan hệ là có thể công khai tới nhà thăm hỏi…”
Tâm trạng đang tốt lên của Lê Thừa Du lập tức sinh ra sóng gió, nhìn theo phương hướng Thịnh Ngọc Châu rời đi, lửa giận dâng lên trong lòng, mãi cho đến giờ tan làm vẫn chưa nguôi giận, căn bản không chờ Giang Quả Nhi đã đi thẳng về khu tập thể.
Khi anh ta trở lại khu tập thể thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu đang ngồi trước bàn trà trong phòng khác đọc sách, ánh nắng chiếu vào tôn lên vẻ đẹp không ai sánh bằng của cô.
Nghe thấy động tĩnh, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu lên, từ góc độ này, Lê Thừa Du cảm thấy Thịnh Ngọc Châu đẹp hơn trước kia rất nhiều.
So với làn da màu lúa mạch của Giang Quả Nhi, da thịt trắng như tuyết của Thịnh Ngọc Châu không biết lóa mắt gấp bao nhiêu lần.
Trái tim Lê Thừa Du đập nhanh hơn, hai má cũng nóng dần lên, bước đến, đứng trước mặt Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu, em ra đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Lê Thừa Du nói như thể đang ra lệnh, khiến Thịnh Ngọc Châu hơi bất mãn, cô ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy sắc mặt đối phương vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ như đang tức giận.
“Làm gì thế?” Hiện tại Thịnh Ngọc Châu không có tâm tư chơi trò tình cảm tôi đuổi anh trốn với Lê Thừa Du, cô rất bận đó! Ban ngày phải ra đồng làm việc đã mệt c.h.ế.t rồi, cô còn phải học tập, vất vả lắm mới kiếm được chút thời gian, sao có thể lãng phí trên người Lê Thừa Du?
Thấy Thịnh Ngọc Châu không hề có ý định ra ngoài với mình, còn vô cùng kháng cự, Lê Thừa Du càng giận hơn.
Trong suy nghĩ của anh ta, Thịnh Ngọc Châu vẫn luôn là nữ sinh theo đuôi mình, bây giờ chỉ là đang giận dỗi mà thôi…
“Ngọc Châu, em giận dỗi thế nào cũng được, cũng náo loạn nhiều như vậy rồi, nên ngừng ở đây thôi.” Lê Thừa Du xụ mặt dạy dỗ Thịnh Ngọc Châu, tỏ vẻ nếu cô còn tiếp tục gây chuyện, anh ta sẽ giận thật.
Thịnh Ngọc Châu: Ha? Anh ta nói gì cơ?
Thịnh Ngọc Châu cảm thấy mình và Lê Thừa Du căn bản không cùng một tần số, vậy mà cô lại nghe không hiểu lời Lê Thừa Du nói, cô nghi hoặc mở miệng: “Phiền anh, có thể nói tiếng người được không?”