XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 101: Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ ở bên nhau
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:07:33
Lượt xem: 111
Nhớ tới Thịnh Ngọc Châu từng nói ra chuyện của mình và Lê Thừa Du trước mặt thôn dân, khiến thôn dân chê cười cô ta, sau khi Lê Thừa Du nhắc nhở cô ta mới hiểu ra được dụng tâm độc ác của Thịnh Ngọc Châu, sao Giang Quả Nhi có thể ngậm bồ hòn?
“Thanh niên trí thức Giang, Ngọc Châu của chúng tôi người mỹ tâm thiện, luôn có người thích làm đỡ, không phải thanh niên trí thức Giang cũng vậy sao? Ai da, nói ra thì thanh niên trí thức Giang còn hơn ấy chứ.”
Lý Yến là người đầu tiên đứng ra chĩa mũi dùi về phía Giang Quả Nhi, Trần Xuân Hoa là bạn tốt của Giang Quả Nhi sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
“Lý Yến, cô gấp như vậy làm gì? Người ta hỏi thăm thanh niên trí thức Thịnh, đâu phải hỏi cô, căng thẳng như vậy, không phải chột dạ chứ?”
Lý Yến và Trần Xuân Hoa PK qua lại, Thịnh Ngọc Châu ngồi bên cạnh nhìn, mặc bọn họ phát huy.
Thanh niên trí thức Thịnh, cô tiếp xúc với người trong thôn thế nào chúng tôi đều không sao cả, nhưng mà Lục Dữ là con cháu nhà địa chủ, hy vọng cô đừng liên lụy đến chúng tôi.”
“Đúng vậy, đồng chí Thịnh Ngọc Châu, tôi khuyên cô một câu, nên cách xa bọn họ chút.”
Quan trọng là, sợ Thịnh Ngọc Châu quá thân thiết với hai anh em Lục Dữ, xảy ra chuyện gì lại liên lụy đến thanh niên trí thức bọn họ, vậy thì không tốt.
“Vì sao đầu óc mọi người lại xấu xa như vậy? Ngày phân lương, mọi người đều phải mang lương thực của mình về, thấy tôi nhỏ yếu vô lực, đồng chí Lục Dữ mới tốt bụng giúp đỡ, nên cảm tạ anh ấy mới đúng.”
Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ thất vọng nhìn bọn họ: “Tôi cho rằng mọi người đều là phần tử trí thức, có phẩm đức, có tố chất cao, sẽ không nói xấu sau người khác, nào ngờ…”
Cố Diệp Phi
Vẻ mặt thất vọng cùng câu nói này của Thịnh Ngọc Châu, khiến đám người luôn tự nhận mình là phần tử trí thức có chút áy náy, ngượng ngùng, rũ mi, mặt đỏ tía tai di dời tầm mắt, giả vờ như vừa rồi mình chưa nói gì cả.
Lê Thừa Du lại không xấu hổ vì mấy lời ấy, ngược lại còn bới lông tìm vết, nghiêm túc chất vấn Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu, em còn chưa nói, vì sao kẻ ngốc Lục Thu Hạo kia lại làm việc giúp em.”
Lê Thừa Du nghi ngờ, không phải sự thật đúng như lời Giang Quả Nhi vừa nói chứ?
Sau khi nói xong, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, muốn tìm ra tin tức mình muốn biết từ sắc mặt cô.
“Chuyện này có gì lạ? Lục Thu Hạo là bạn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôi cho cậu ấy hai viên kẹo, trong lòng ngượng ngùng không muốn tôi chịu thiệt, cố ý qua làm việc giúp tôi mà thôi, mọi người hâm mộ sao?”
Thịnh Ngọc Châu nhìn Lê Thừa Du cả gan chất vất mình trước mắt, không biết anh ta lấy đâu ra thể diện, cho rằng mình là ai? Có tư cách gì chất vấn cô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-101-thinh-ngoc-chau-va-luc-du-o-ben-nhau.html.]
Ánh mắt cô đầy ghét bỏ, âm dương quái khí châm chọc một câu, cũng nói rõ nguyên do vì sao Lục Thu Hạo làm việc giúp mình.
Câu này rơi xuống, mọi người đều hiểu ra. Không phải Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ có quan hệ gì, mà cô dùng hai viên kẹo nhờ Lục Thu Hạo làm việc giúp, cũng không phải không được.
Mọi người để ý là vì thân phận của Lục Thu Hạo không mấy tốt đẹp: “Sao cô không nhờ bạn nhỏ khác trong thôn giúp đỡ? Bọn chúng cũng rất chăm chỉ.”
Thật ra, người trong khu tập thể thanh niên trí thức cũng rất lâu rồi không được ăn kẹo, đáng tiếc là, việc của mình bọn họ còn chưa làm xong,c ăn bản không có bản lĩnh lấy kẹo của Thịnh Ngọc Châu.
Còn về việc trong khu tập thể, Thịnh Ngọc Châu đã giao cho Lý Yến rồi, Lý Yến còn nhận được hai viên kẹo đó!
“Dù sao đều là làm việc giúp tôi, đâu cần để ý nhiều như vậy?” Thịnh Ngọc Châu không kiên nhẫn trả lời.
Thật ra, cô rất muốn nói một câu: Tôi thích chơi với ai thì chơi, liên quan gì tới các người?
“Tự cô hiểu là được.” Tạ Trung không nói thêm nữa, nói nhiều người ta cảm thấy phiền, mình cũng phiền. Gần đây anh ta vô cùng chăm chỉ cần lao, hy vọng… Bản thân có thể nhận được chỉ tiêu về thành phố.
Cho nên, bây giờ chức trách anh cả trong khu tập thể, chúng chỉ làm cho người ta xem thôi.
“Thật vậy sao?” Lê Thừa Du nghi ngờ nhìn Thịnh Ngọc Châu, vẫn không tin, hỏi lại một câu.
Giang Quả Nhi liếc mắt nhìn qua người Lê Thừa Du một cái, ánh mắt nhuốm màu u ám, khu thu hồi lại, vẫn là Giang Quả Nhi dịu dàng như cũ.
“Thanh niên trí thức Thịnh, nếu cô và đồng chí Lục Dữ thật sự có gì đó với nhau, cứ thẳng thắn nói ra không cần lén lút đâu, tránh người khác lại nói ra nói vào, thật ra quang minh chính đại cũng khá tốt.” Giang Quả Nhi mở miệng khuyên nhủ.
Trần Xuân Hoa bên cạnh không biết vì sao Giang Quả Nhi lại nói như vậy, nhưng vẫn hát đệm theo Giang Quả Nhi: “Đúng thế, nghe nói mỗi ngày Lục Dữ đều có thể kiếm được công điểm cao nhất, còn tan làm rất sớm đó!”
“Nếu thanh niên trí thức Thịnh ở bên Lục Dữ, vậy thì tương lai thanh niên trí thức Thịnh không cần ra đồng làm việc rồi, đồng chí Lục Dữ hoàn toàn có thể một mình phụ trách.”
Lần trước Giang Quả Nhi vu oan cô lén giấu sách cấm không thành công, nếu cô thật sự ở bên Lục Dữ, vậy thì chắc chắn sẽ phải ở lại nông thôn, chỉ tiêu về thành phố kia…
Ừm, tuy rằng khả năng sẽ không lưu lại vì Lục Dữ, nhưng lỡ như Thịnh Ngọc Châu là kẻ yêu vào mất não thì sao? Giống như cách cô đối xử với Lê Thừa Du trước kia…