Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 999
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:40:30
Lượt xem: 340
Giấy nợ năm trăm lượng bạc 1
Từ nhà lớn đi ra, Trình lão thái thái không nhịn được quay đầu lại xem.
Tòa nhà này thật sự rất lớn, bà ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến nhị khuê nữ lại có thể ở trong một nơi như vậy.
Hiện giờ Chiêu nhi thành cử nhân, lại còn đậu hạng nhất, về sau làm quan lớn thì hoàng thượng cũng sẽ ban thưởng một tòa phủ đệ lớn như vậy sao?
Trình lão thái thái lưu luyến rời đi, quay sang nói với Trình tộc trưởng: “Ngài chờ ta một chút, ta đi tìm đại cô của Chiêu nhi.”
Bà ta nghe nói sau khi bị nhị khuê nữ xúi giục thì đại khuê nữ bỏ cái tên Lưu gia khốn nạn kia, nửa năm qua vẫn sinh hoạt ở thôn Đại Hà.
Nhị khuê nữ một lúc lấy ra năm trăm lượng bạc không hề do dự, đại khuê nữ ở chỗ này khẳng định cũng có không ít thứ tốt, căn nhà so với Trình gia còn lớn hơn kia chính là bằng chứng.
Lão thái thái đi tới căn nhà cũ của Trình Loan Loan.
Đã nhìn thấy tòa nhà lớn bên kia nên cản nhà này cũng chẳng đáng gì, nhưng nếu đặt ở thôn Trình gia thì nhất định sẽ khác biệt.
Cổng nhà cũng không có đóng, vừa đi vào đã thấy hai nha đầu Đại Nha, Nhị Nha không biết đang bận rộn cái gì ở trong sân, vội vàng ngất trời, bà ta bước vào mà cũng chưa nhìn đến.
Lão nhân gia khụ khụ, lúc này Đại Nha mới ngẩng đầu, hoảng sợ: “Là ngoại bà tới sao?”
“Sao, ta không thể tới à?” Trình lão thái thái lạnh lùng nói: “Nương các ngươi đâu, gọi nàng ra đây.”
Trình Viên Viên đang bận rộn trong lập tức đi ra: “Nương, đã muộn như vậy sao còn qua đây, đã ăn chưa, có muốn ăn một chút không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-999.html.]
Đối với đại khuê nữ không có tiền đồ này, Trình lão thái thái cũng không giấu giếm, nói thẳng ý đồ mà mình đến đây: “Ta nghe nói ngươi ở thôn Đại Hà sống không tồi, còn mướn người tới làm việc, hẳn là tích cóp được không ít bạc nhỉ.”
Trình Viên Viên nghe xong thì đã hiểu.
Lúc trước vào thời điểm nóng nhất của hè, Đại Nha và Nhị Nha kinh doanh thạch băng, ở trong thôn bán rất chạy, cũng có tửu lâu trong thành tới đây lấy hàng, do số lượng hàng lớn nên cần phải mời người đến giúp, nàng tuyển ba, bốn tiểu tử chiều chiều sang đây hỗ trợ, những chuyện khác thì ba mẫu tử bọn họ tự làm, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya. Tuy bận rộn nhưng được cái lợi nhuận thu được cũng khả quan.
Bạc kiếm được đều đưa cho Loan Loan, coi như là bạc mua cái nhà này, một mùa hè bận rộn cũng không tồi.
Nhưng bây giờ đã vào mùa thu đông, chuyện kinh doanh này cũng không làm nữa.
Trình Viên Viên xoay người đi vào nhà, lấy ra một cái bao nhỏ: “Đây là ít bạc mà còn tích cóp được, nương cầm lấy đưa cho Chiêu nhi đi.”
Trình lão thái thái mở bao ra, chỉ có một ít bạc vụn, cộng lại chắc được khoảng ba, bốn lượng, mặt bà ta tái mét: “Ngươi đây là muốn đuổi ăn mày sao!”
“Chỉ có bao nhiêu đó.” Trình Viên Viên cắn môi môi, “Ta biết hiện tại Chiêu nhi cần bạc, chuyện đại cô ta có thể làm cũng chỉ có như vậy.”
Bảy, tám chục lượng bạc kiếm được từ kinh doanh thạch băng đều đem trả nợ, số bạc tiết kiệm này là tiền công của nàng, vốn đang định dùng để mua đất, bất quá hiện tại chỉ có thể đưa cho Chiêu nhi dùng gấp..
“Tỷ muội các ngươi thật là giống nhau như đúc, vắt chày ra nước, keo kiệt!” Trình lão thái thái chửi ầm lên: “Nàng ở trong một tòa nhà lớn như vậy, gia nhân hầu hạ nhiều như vậy, kêu nàng lấy ít bạc ra giúp Chiêu nhi mà nàng cũng không cho, có người làm cô cô như nàng sao, ta đây đã tạo nghiệt gì mà lại sinh ra hai khuê nữ không có lương tâm như vậy…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Viên Viên nhăn mày.
Mắng nàng keo kiệt thì được nhưng Trình Loan Loan thì không.
Nàng mở miệng nói: “Mấy tháng trước lúc Chiêu nhi lên kinh dự thi, Loan Loan đã cho Chiêu nhi năm trăm lượng bạc, như thế này mà còn keo kiệt thì ta không biết như thế nào mới được gọi là hào phóng.”
Lưu Đại Nhi bước lên che chở cho nương của mình: “Lần trước trên người nương cháu chỉ còn mỗi hai lượng bạc, đều đưa cho đại biểu ca, bốn lượng bạc lần này là toàn bộ số bạc mà nhà cháu có, nương cháu cũng không chút do dự đưa ra, sao lại bảo là keo kiệt, ngoại bà chế ít thì đừng lấy!”
Nàng duỗi tay đoạt lại cái bao.