Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 995
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:40:24
Lượt xem: 476
Trình Chiêu giật Giải Nguyên 1
Vân Mộng Hạ Vũ
Học đường trong thôn có tổng cộng ba gian phòng, hai gian coi như phòng học, một gian là nơi ở của Ngu phu tử và người nhà.
Học đường này lúc trước được xây bằng gạch mộc, nóc nhà đắp cỏ tranh, nhìn qua thì rất đơn sơ, phòng học có rất nhiều học trò, bàn ghế cũng không được đồng bộ, nhiều hài tử cũng không có giấy mực, đơn giản là tập viết trên cát, dù vậy nhưng bầu không khí học tập lại vô cùng nghiêm túc.
Học đường đã thành lập được gần một năm, một học kỳ gồm ba tháng, một ít hài tử không có thiên phú thì học xong một kỳ, nhận biết được ít mặt chữ rồi thì không đến nữa, lại có hài tử rất thích đọc sách, cứ như vậy mà tiếp tục học, nếu hài tử nào có năng khiếu thì Ngu phu tử sẽ mở lớp kèm riêng.
Chẳng qua thôn Đại Hà đa số đều là nông dân, hài tử có thiên phú không nhiều, trừ Tứ Đản và Ngu Chiêm thì người may mắn có thể tham dự lớp kèm riêng chỉ có một tiểu tôn tử của Từ gia.
“Ngoại trừ hài tử của thôn chúng ta thì còn có Vương Gia Đôn, thôn Quế Hoa, Lý gia câu,...cũng mang hài tử sang đây học.” Ngu phu tử mở miệng nói qua tình huống cơ bản của học đường: “Mấy ngày trước nhi tử của lão tú tài thôn Trình gia cũng có tới tìm ta, hy vọng có chúng ta có thể tiếp nhận học trò của thôn Trình gia, tính toán một chút thì số lượng học sinh sẽ lên tới ba trăm người.”
Lý chính tò mò hỏi: “Trình lão tú tài đã dạy học ba, bốn mươi năm, sao đột nhiên không dạy nữa?”
“Lão tú tài tuổi lớn, bọn nhỏ ầm ĩ quá, thân thể không chịu được.” Ngu phu tử nói: “Vốn dĩ tính toán để lại học đường cho nhi tử của ông ấy, nhưng gần đây không phải có không ít người của thôn Trình gia đến phường của nương Đại Sơn làm việc hay sao, bọn họ một tháng có thể kiếm gần một lượng bạc, so với lão tú tài thì kiếm được nhiều hơn, nhi tử của ông lập tức cảm thấy không cần phải tiếp tục tốn công vô ích nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-995.html.]
Trình Loan Loan biết lão tú tài này dạy học chỉ là làm từ thiện, năm đó Trình Chiêu có thiên phú, lão tú tài đã ngày đêm mang hắn theo bên cạnh dạy dỗ, cũng không thu một văn tiền nào.
Những hài tử khác của thôn Trình gia đến đọc sách cũng không cần đưa bạc, chỉ cần một cân thịt, mười cái trứng gà, vài khúc vải vụn… Nhi tử của lão tú tài không muốn kế thừa học đường thì cũng dễ hiểu.
Một năm trước, toàn bộ thôn xóm ở huyện Bình An chỉ có mỗi thôn Trình gia là có học đường chính quy.
Một năm sau đó thì thôn Đại Hà lại xây dựng học đường, còn là một học đường rất lớn.
“Trước mắt dự kiến là ba trăm học sinh, học đường cần phải mở rộng thêm, một phòng học sáu mươi người vậy tính ra cần ít nhất năm gian, hơn nữa trong thành cũng sẽ có người đưa hài tử tới, vậy là cần khoảng sáu gian, hơn nữa còn phải tu sửa nơi ở của phu tử.” Ngu phu tử viết viết vẽ vẽ trên giấy: “Sắp xếp cho hài tử trong thôn học nửa ngày là được, sáng chiều thay phiên nhau là được, như vậy chỉ cần mời thêm hai phu tử.”
“Chuyện mời phu tử đã có Tiền gia lo rồi.” Lý chính cười ha hả nói, “Bọn họ sẽ mời ít nhất ba tú tài đến làm tiên sinh dạy vỡ lòng cho đám hài tử, Ngu phu tử ngài chỉ cần chuyên môn phụ trách dạy dỗ những môn sinh sắp đến kỳ khảo thí là được. Tiền lão gia tử đã vận động được các thương nhân đóng góp được một gần một ngàn lượng bạc để xây dựng học đường, sẽ dùng gạch xanh để lợp ngói, như vậy lúc trời mưa to sẽ không bị dột nữa, hài tử cũng sẽ yên tâm đọc sách.”
Các thương nhân cũng không tiếc rẻ tiền tài, tùy tiện mở mồm là đã góp được hơn chín trăm lượng, đã đủ để xây một học đường to lớn, còn có thể xây dựng nơi ở cho phu tử, thậm chí còn có thể dựng ký túc xá cho hài tử ở xa, nói không chừng còn có thể xây một căn nhà ăn cho học sinh…
“Đọc sách biết chữ cũng không phải là nghề nghiệp để kiếm bạc, ta cảm thấy vẫn lấy phí nhập học như cũ là hai mươi văn một tháng.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Trong thôn có năng lực tạo điều kiện cho hài tử học tập, bọn chúng sau này cũng sẽ hồi báo quê hương, nếu lại vì phí nhập học quá cao mà bỏ dở chuyện đọc sách thì chính là mất nhiều hơn được.”
Lý chính gật đầu: “Ta đồng ý.”
Ngu phu tử tất nhiên cũng gật đầu đồng ý, hắn cảm khái nói: “Lúc trước ta ở Hồ Châu dạy học, tận tâm tẫn trách dạy bốn, năm năm, có một ngày đệ tử lại vạch trần quá khứ của ta, đây là chuyện vô cùng nhục nhã, ta cho rằng cả đời này sẽ không còn khả năng để giảng dạy và giáo dục bất kỳ ai nữa…”