Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 922
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:06:01
Lượt xem: 462
Tâm tư của Thẩm Chính 2
“Trình công tử là chất nhi của Tuệ An Nhân đương nhiên tài hoa xuất sắc giống như Tuệ An Nhân rồi.” Lâm phu nhân tán thưởng nói, “Có cơ hội, ta phải để tiểu tử vô dụng nhà ta và Trình công tử gặp mặt, nói không chừng cũng có thể chiếm chút tài hoa.”
Lâm tiểu thư gật đầu nói: “Tiểu đệ đúng là vẫn luôn muốn tìm cơ hội quen biết Trình công tử, hôm nay mẫu thân nên dẫn tiểu đệ cùng đến.”
“Sau này còn nhiều cơ hội.” Lâm phu nhân cười nói, “Mặt trời chiếu tới đây rồi, chúng ta đến trong đình ngồi một lát đi.”
Nàng ấy dẫn theo Lâm tiểu thư rời đi.
Thẩm Chính vẫn đứng ở đó, buồn bực sờ lên mũi.
Hắn tự dưng nhắc đến Trình huynh làm gì, Lâm phu nhân nói gần nói xa đều đang khen ngợi Trình huynh, Lâm tiểu thư vậy mà cũng rất hiểu con người của Trình huynh…
Nghĩ đến đây, hắn vỗ đầu một cái, Lâm gia mẫu nữ hai người đều tôn sùng Trình huynh, Lâm phu nhân chắc chắn cũng rất tán thưởng Trình huynh. Hắn nên vui thay cho Trình huynh mới đúng, tại sao có thể sinh ra chút đố kỵ như vậy?
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn không phải Trịnh Vọng Phong, lòng dạ không thể hẹp hòi như vậy.
Thẩm Chính trong lòng tự dặn dò bản thân một phen, trong lòng lập tức nghĩ thoáng hơn, cười hi hi đi tìm người nói chuyện.
Ở bên khác, Trình Loan Loan đang hừng hực khí thế.
Nàng dựa vào nguyên liệu thực phẩm có sẵn để liệt kê ra thực đơn, sau đó giao cho Triệu lão thái thái đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
May mà Ngô Tuệ Nương cùng Xuân Hoa, Trình Phóng đều về rồi, quân chủ lực của phòng bếp đã có, nàng không đến mức bận xoay mòng.
“Tam Ngưu, củi lửa không đủ, lại đi đốn nhiều một chút, càng nhiều càng tốt!”
“Nương Đại Đầu, nhanh tới giúp chặt thịt, ta phải đi mổ cá, phải làm món cá viên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-922.html.]
“Cơm bây giờ phải nấu lên rồi, không thì sẽ không kịp, nấu xong thì đặt bên này, tiết trời lạnh cũng có thể ăn.”
“Rau xanh không đủ, mọi người giúp với, ai có đều mang ra đây, Tứ Đản ở bên kia đều ghi chép lại rồi, sẽ không để mọi người thiệt.”
“...”
Mặc dù có kinh nghiệm thiết đãi yến tiệc thành hôn Triệu Nhị Cẩu lần trước, nhưng lần đó là một đêm trước đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, còn lần này, hai canh giờ sau phải bắt đầu rồi, tất cả mọi thứ đều phải chuẩn bị từ đầu, người trong thôn cũng bận đến chân không chạm đất, người nào người nấy hết vội việc này lại đến việc kia.
May mà người đủ nhiều, một đống việc phân ra cho mỗi người cũng không bận rối tung lên, cũng coi như là trong loạn có tự.
Trình Loan Loan nhìn thực đơn, tổng cộng có hai mươi món, vì là tạm thời chuẩn bị nên không được thịnh soạn như yến tiệc thành hôn lần trước. Nhưng trong hai canh giờ có thể chuẩn bị hơn trăm mâm cỗ, gà vịt cá thịt đủ cả, nàng cũng xem như tận lực rồi.
Nàng ngước mắt lên nhìn vườn rau trên viện của mình, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Yến tiệc lần này đều là cây nhà lá vườn, tất cả rau ở chỗ này đều bị vặt hết, các loại rau xanh, đậu giác rau diếp, quả cà dưa leo… Tóm lại, chỉ cần là chế biến thành món ăn được thì đều bị xem như nguyên liệu nấu ăn đưa đến phòng bếp.
Còn có gà vịt trong nhà cũng không thoát được, âm thanh líu ríu cạc cạc bỗng chốc mất đi một nửa…
Một canh giờ sau, trong viện liền bắt đầu truyền đến mùi thơm của đồ ăn, dần dần, mùi thơm đó ngày càng nồng đậm, bao phủ lấy cả tiểu viện.
Lúc này đã đến giờ trưa, đợi thêm một chút là có thể dùng bữa tối rồi, có thể nói, hầu hết mọi người đều bụng đói kêu vang, dạ dày đã sớm hát lên không thành kế.
Trình Loan Loan để Triệu lão đầu tử bảo mọi người ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu yến tiệc.
Các thôn dân tự giác ngồi ở bên bàn bằng phẳng ở phía ngoài, bàn chính của tiểu viện đương nhiên là để người làm quan đến ngồi. Thẩm huyện lệnh, Phó huyện lệnh, Bạch huyện lệnh, Lâm đại nhân, Ngô đại nhân cùng với Minh công công ngồi vào một bàn, Trình Loan Loan là thân quan, trong một số trường hợp quan trọng không phân biệt nam nữ, vì vaayj nàng cũng ngồi vào bàn này.
Bên cạnh là một vài quan quyến phu nhân ngồi một bàn, các tiểu thư ngồi một bàn, còn có Triệu lão đầu tử chào hỏi một số lão nhân gia đức cao vọng trọng trong thôn cũng ngồi cùng một bàn…
“Mang món ăn lên!”
Cùng với tiếng nâng ly của Vương thẩm tử, một mùi thơm đậm đà bay tới.