Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 697
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:33:07
Lượt xem: 543
Ân nhân của Vương gia 1
Trình Loan Loan bảo Trình Chiêu viết hiệp ước đưa tới.
Trên hiệp ước viết rất rõ ràng, đúng là chia tỷ lệ ba bảy, nhưng mà nàng chiếm ba, Vương gia chiếm bảy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương thẩm vừa nhìn liền cuống lên: “Nương Đại Sơn, cái này, cái này...”
“Sau này đây chính là việc làm ăn độc môn của Vương gia các ngươi, về phương diện kinh doanh ta sẽ không nhúng tay vào nữa, mỗi quý giao sổ sách một lần là được.” Trình Loan Loan giơ tay lên ấn dấu tay của mình lên hiệp ước: “Thị trường vẫn luôn có sự biến hóa, nếu muốn kiếm tiền thì phải luôn suy nghĩ cách kiếm tiền, nương Nê Thu vẫn cần phải bỏ nhiều công sức hơn. Sau này nếu như bị lỗ vốn thì đó là chuyện của Vương gia các ngươi, không liên quan đến ta nữa.”
Bàn tay Vương thẩm run rẩy một chút, run rẩy ấn dấu tay mình trên hiệp ước.
Khi bản hiệp ước được đưa đến tay nàng, nước mắt nàng kìm nén quá lâu không nhịn được nữa, lập tức rơi xuống.
Trên đời này, tiền tài động nhân tâm, cho dù là cha nương ruột thịt, cũng sẽ không đại công vô tư đem một gốc cây rụng tiền giao ra ngoài như vậy.
Nương Đại Sơn đối với nhà bọn họ thật sự quá tốt, Vương gia bọn họ thật sự không biết nên báo đáp thế nào cho phải...
“Được rồi, khóc cái gì.” Trình Loan Loan rất bất đắc dĩ: “Người một nhà các ngươi tân tân khổ khổ làm chuyện buôn bán này, còn ta mỗi tháng không làm gì cũng được lấy tiền, cái này đối với ta mà nói là chuyện tốt không làm mà vẫn có tiền, chúng ta ai cũng có lợi ích riêng, đây chính là đôi bên cùng có lợi.”
Vương thẩm lau nước mắt: “Nương Đại Sơn, ngươi yên tâm, sau này ngươi chính là đại ân nhân của Vương gia chúng ta, sau này khi Nê Thu lớn lên, mọi việc phải lấy ngươi làm đầu, tiểu tử này nếu dám đại bất kính với ngươi, ta sẽ khiến hắn rớt một tầng da.”
Trình Loan Loan: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-697.html.]
Ý tứ này tại sao lại giống như nàng tự nhiên nhặt thêm được một nghĩa tử vậy?
Nàng đã có bốn nhi tử ruột thịt điên đủ rồi, còn có một nghĩa tử tương lai Thẩm Chính nữa, nhi tử chỉ cần vừa đủ là được rồi.
Đúng lúc này, Triệu lão thái thái lại đây, giải cứu Trình Loan Loan ra: “Tức phụ lão đại, ngươi đang bận à, nhà chúng ta đang họp, cần ngươi đưa ra ý kiến một chút.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Được, vậy con đi qua nghe một chút.”
Vương thẩm đành phải cất kỹ bản hiệp ước, đáy lòng tràn đầy cảm ơn rời đi.
Bên chỗ nhà cũ Triệu gia đang mở cuộc họp, toàn bộ người trong nhà, kể cả Đông Hoa nhỏ nhất cũng ngồi ở bên cạnh bàn, toàn bộ ngồi nghiêm chỉnh, rất có cảm giác tham dự.
Trình Loan Loan vừa đến, Triệu lão đầu tử liền đem ghế chủ vị nhường ra.
“Con ngồi chỗ này được rồi.” Nàng kéo một cái ghế ngồi xuống ở góc: “Cha, ngài cứ tiếp tục đi.”
Triệu lão đầu tử ho khan một cái.
Nói chuyện trước mặt cả nhà, hắn từ trước đến nay luôn có tự tin có uy nghiêm, nhưng không biết vì cái gì, tức phụ lão đại vừa tới, hắn liền có chút lo lắng sức lực không đủ.
“Cuộc họp hôm nay, chủ yếu là thương thảo chuyện làm ăn. Mọi người cũng đều thấy được, hiện tại trong thôn nhà nào cũng bận rộn, ngay cả thời gian nấu cơm ăn cũng không có.” Triệu lão đầu tử dựa theo tiết tấu của mình mà nói: “Chỉ riêng trong nhà Triệu Nhị gia bọn họ, một nhi tử làm việc ở phường xà phòng, một nhi tử đi giúp Ngô đại nhân sửa đường, nữ nhân thì mỗi ngày đều làm việc đồng áng, mấy hài tử nhặt củi đào rau dại rồi còn phải nấu cơm. Mấy hài tử này có thể nấu chín cơm coi như là đã tốt lắm rồi, nhưng ăn vào có khác gì thức ăn cho heo đâu chứ?”
“Hiện giờ trên tay mọi người đều có tiền, mà thức ăn so với năm mất mùa vừa qua còn kém hơn. Một ngày hai ngày còn được, để lâu dài mà cứ tiếp tục như vậy cũng không được! Ý của ta cùng lão bà tử là, cả nhà chúng ta hợp lực xây dựng một nhà ăn, chuyên môn cung cấp hai bữa cơm cho người trong thôn. Cả thôn gần hai ngàn người, đương nhiên không có khả năng mỗi người đều sẽ đến ăn ở nhà ăn. Chỉ tính một nửa thôi, giả sử mỗi ngày có thể có ba trăm năm trăm người nguyện ý bỏ ra chút tiền này, mỗi người chúng ta chỉ kiếm lời hai văn tiền, một ngày xuống chính là gần một lượng bạc, một tháng là ba mươi lượng bạc, một năm chính là hơn ba trăm lượng... Sau này người trong thôn càng ngày càng nhiều, thu nhập này còn có thể tăng lên.”
Tôn thị hô hấp dồn dập, là người đầu tiên phát biểu: “Cha, con đồng ý, bảo con làm gì cũng được!”