Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-10-03 05:59:20
Lượt xem: 469
Ngày mùa buổi ban trưa, mồ hôi rơi thánh thót.
Trên mặt Trình Loan Loan lăn xuống giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi vào trong ruộng lúa.
Nàng ngay cả thời gian lau mồ hôi cũng không có, cúi đầu chà xát dây cỏ, đem từng bó lúa trên ruộng buộc lại. Động tác không thể quá mạnh, bằng không hạt lúa sẽ bị rơi ra, lúa rơi xuống ruộng, lại phải nhặt từng hạt từng hạt lên, thật sự là quá phí công.
Sau khi buộc lại toàn bộ lúa, nàng lén bôi một ít thuốc vào lòng bàn tay, lúc này mới cầm lấy đòn gánh chuẩn bị gánh lúa trở về.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy Ngô Tuệ Nương từ đầu kia đi tới.
Bờ ruộng này rất hẹp, hai bên trái phải đều là gốc rạ, nếu không cẩn thận ngã xuống, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Trình Loan Loan bước nhanh chạy tới, đỡ lấy cánh tay nhi tức của mình: “Trời nóng thế này, con thì bụng mang dạ chửa, ra đồng làm gì thế hả?”
Ngô Tuệ Nương rất cảm động.
Vào mùa thu hoạch, bất kể là nữ nhân mang thai hay là hài tử đều phải xuống đồng làm việc, nàng cũng đã chuẩn bị để đi thu hoạch lúa, nhưng mẹ chồng căn bản không cho nàng chạm vào mấy công việc nặng nhọc này. Nàng nhìn thấy trong lòng bàn tay mẹ chồng toàn là bọng nước, trái tim bỗng nhiên ê ẩm, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Trình Loan Loan sợ hết hồn: “Tuệ Nương, con làm sao vậy, có phải bụng khó chịu ở đâu không?”
“Không có không có, con không sao.” Ngô Tuệ Nương vội vàng bày ra một khuôn mặt tươi cười: “Nương, nhà chúng ta có khách tới, là đồng môn của biểu ca, khoảng chừng tám chín người.”
Trình Loan Loan đi lên bờ ruộng, kiễng chân nhìn ra xa, thấy trước cổng nhà có ba chiếc xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-279.html.]
Nàng đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhấc lúa lên và đi về phía nhà mình.
Ngô Tuệ Nương giúp đỡ nhặt lúa rơi vãi trên mặt đất lên, đi theo Trình Loan Loan trở về.
Đi đến gần, nàng mới phát hiện, trên sân trước cổng nhà trải rất nhiều lúa, ba chiếc xe ngựa đang nghiền qua nghiền lại.
Chẳng qua bánh xe quá nhỏ, nghiền qua nghiền lại mấy chục lần nhưng hiệu quả cũng không có bao nhiêu.
Trình Loan Loan đột nhiên nhớ tới lúc trước khi nàng xem tivi, thấy qua cánh đồng lúa ở nông thôn, một con trâu kéo một tảng đá tròn vo để xay lúa. Tảng đá kia rất nặng, đi qua đi lại là có thể tuốt lúa được rồi, có thể giúp người ta tiết kiệm không ít sức lực, hình như gọi là…trục tuốt lúa.
Thứ này trong lịch sử đã từng xuất hiện nhưng không được phổ biến. Hình như phải đến thập niên tám mươi chín mươi của thế kỷ trước mới thực sự phổ biến, lúc đó mỗi nhà ở nông thôn dường như đều có thứ này.
“Nương Đại Sơn, nhà ngươi có chuyện gì à, ai tới thế?” Vương Thẩm hàng xóm về nhà uống một ngụm nước, nhìn thấy ba chiếc xe ngựa, một sân đầy người liền sợ hết hồn, vội vàng kéo tay Trình Loan Loan hỏi: “Một đoàn người ăn mặc sạch sẽ, bộ dáng cũng tuấn tú, vừa rồi trong thôn không ít đại cô nương đi ngang qua, cả đám xấu hổ đến mặt đỏ rần lên.”
Trình Loan Loan toát cả mồ hôi hột, dân phong thôn Đại Hà thật đúng là bưu hãn.
Nàng cười cười nói: “Đều là đồng môn của Trình Chiêu, tới đây thăm hắn một chút, ta đi trước vào chào khách cái đã.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng đi tới cổng, đặt lúa trên vai xuống, ngước mắt nhìn về phía sân, lập tức kinh hãi.
Lúc chưa bước vào trong sân, trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, Thẩm Chính có thể để cho mấy thiếu gia trên trấn nguyện ý cho mượn xe ngựa tuốt lúa, đúng là có bản lĩnh. Không nghĩ tới, bảy tám vị thư sinh trên trấn này không chỉ cho mượn xe ngựa cùng xa phu, ngay cả chính mình cũng xắn tay áo lên làm việc.
Nông cụ trong nhà có hạn, A Phúc cầm một cái vụt duy nhất, Trình Chiêu cầm một cái chạc duy nhất, những người còn lại người thì dùng chậu gỗ để tuốt hạt, người thì dứt khoát dùng tay bứt hạt lúa từ trên cây lúa xuống. Ban đầu hiệu suất rất nhanh, nhưng chưa được bốn năm cây lúa thì lòng bàn tay mấy vị thiếu gia này bắt đầu đỏ lên...
Trình Loan Loan vội vàng mở miệng: “Không được tuốt hạt như vậy, tay sẽ bị thương, nhanh ngồi bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.
Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn Trình Chiêu: “Chiêu nhi, đây đều là đồng môn của ngươi, sao ngươi có thể để cho đồng môn ở chỗ này làm việc nhà nông được. Mọi người dừng hết việc trên tay lại, đến chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi một chút đi.”