Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1717

Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:12:49
Lượt xem: 861

Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, nghe hoàng đế đích thân đọc thánh chỉ xét công ban thưởng.

Người đã c.h.ế.t ban cho phí an táng hậu hĩnh, người sống sót ban thưởng hậu hĩnh, mặc kệ là lão bách tính hay là người làm quan đều được thưởng lớn.

“Hai mươi năm trước, Thái Bình công chúa chủ động xin đi hòa thân, hòa thân tới Tây Nhung, kết thúc chiến tranh thảm liệt, cũng cho nước Đại Vũ cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức…Hai mươi năm sau, vì nước Đại Vũ, Thái Bình công chúa lần nữa chủ động dùng mạng của mình trải đường cho tướng sĩ…”

Giọng nói của hoàng đế hơi khàn, ánh mắt rơi lên quan tài khảm vàng bạc châu báu bên dưới tường thành.

Hắn và muội muội không cùng mẫu thân này không có tình cảm sâu đậm, không có bất cứ tư giao nào…Hai mươi năm trước khi Thái Bình công chúa chủ động xin đi hòa thân, đấu tranh trong cung rất nghiêm trọng, hắn vốn không rảnh bận tâm chuyện khác.

Sau này Thái Bình gả xa thành vương hậu Tây Nhung, giữa họ càng không có bất cứ liên lạc nào, hắn thậm chí không nhớ nổi người muội muội này trông như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng chính người muội muội bị hắn ngó lơ này lại lần nữa đứng lên ngay lúc nước Đại Vũ gặp nguy nan.

Nàng ấy phóng hỏa thiêu cháy cung điện Tây Nhung, thiêu c.h.ế.t chính mình, thiêu c.h.ế.t nữ nhi còn sống duy nhất, nàng ấy biết rõ sau khi c.h.ế.t sẽ bị quất thây, nhưng vẫn làm như vậy…

May mắn duy nhất là nước Đại Vũ đã thắng.

Cho nên t.h.i t.h.ể của nàng ấy và hài tử có thể về tới cố thổ, hồn về cố hương, đây mới là kết cục tốt nhất.

“Thái Bình công chúa một đời vì nước, đặc biệt truy phong làm Hiếu Tử Túc Ý công chúa, an táng vào hoàng lăng Tiêu thị nước Đại Vũ…”

Trình Loan Loan khẽ ngẩng đầu, nhìn quan tài của Thái Bình công chúa.

Tuy trở về nước Đại Vũ không phải chấp niệm của công chúa nhưng an táng cùng với hai hài tử, cũng có thể đoàn tụ với phụ hoàng mẫu phi đã chết, có lẽ cũng là một kiểu viên mãn khác.

“Sách huân cương vi, tích lãi ti luân, Tuệ phu nhân Triệu Trình thị có công xúc tiến hữu hảo hai nước, có dũng có mưu, giúp trận chiến Tây Nhung thắng lợi…Tư dĩ đàm ân, ban tặng Triệu Trình Thị là nhất phẩm phu nhân, ban hiệu Trấn Quốc, là Trấn Quốc phu nhân nhất phẩm, phong hiệu kéo dài tử tôn, khâm thử!”

Thánh chỉ này vừa ban ra, tất cả mọi người đều khó tin.

Hai chữ Trấn Quốc xưa nay cực kỳ nặng, tất cả mọi người chỉ từng nghe Trấn Quốc tướng quân, nhưng chưa từng nghe qua Trấn Quốc phu nhân, đây quả thực là vinh quang cao nhất.

Nhất phẩm phu nhân đã là đỉnh phong, cộng thêm hai chữ Trấn Quốc, đó chính là đã tới độ cao khiến người ta khó mà ngưỡng vọng!

“Tạ hoàng thượng ân điển, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Trình Loan Loan quỳ trên đất, đầu cúi sát mặt đất, cao giọng nói tạ ân.

Sau khi tạ ân, nàng đứng lên, đi từng bước lên vọng lâu, đi tới nơi cao nhất thành lâu nhận thánh chỉ.

Nàng quay đầu nhìn về vạn dân quỳ ở cổng thành, nội tâm đột nhiên có sự hào hùng khó mà nói rõ.

Nàng của trước đây là Tuệ phu nhân, một chữ Tuệ, ngụ ý nàng đã cống hiến cho đất nước này ở phương diện nông sự.

Mà nay, nàng thành Trấn Quốc phu nhân, hai chữ Trấn Quốc, phân lượng nặng như thế đấy. ..Hơn nữa trên thánh chỉ viết rõ, phong hiệu này sẽ kéo dài tử tôn, cũng tức là nói một trong bốn nhi tử của nàng có thể kế thừa phong hiệu của nàng, trực tiếp thành Trấn Quốc hầu, hơn nữa chỉ cần người Triệu gia không phạm sai lầm lớn, phong hiệu này có thể kéo dài đời đời con cháu…Vinh quang đặc biệt như vậy, trên đời có lẽ cũng chỉ có mỗi mình nàng.

Lần xét công ban thưởng này, người Triệu gia đều có thưởng.

Trình Loan Loan được thăng Trấn Quốc phu nhân nhất phẩm.

Triệu Đại Sơn được thăng Chưởng Miên đại sứ lục phẩm.

Triệu Nhị Cẩu được điểm tên là hoàng thương, có thể làm ăn với hoàng thất.

Triệu Tam Ngưu được thăng là Võ Vệ tướng quân tứ phẩm.

Triệu Tứ Đản là Biên Tu ở Hàn Lâm Viện, thăng quan không dễ, trực tiếp được điều tới làm việc ở Ngự Thư Phòng.

Trình Chiêu và Thẩm Chính, mỗi người thăng nửa cấp quan.

Trạch viện của Trình Loan Loan đổi bảng hiệu, là năm chữ do đích thân hoàng đế viết: phủ Trấn Quốc phu nhân.

Lần này trải qua hung hiểm lớn như vậy, nàng đề ra việc về trấn Đại Hà, hoàng đế hoàng hậu không từ chối, mà lần nữa ban thưởng hậu hĩnh cho nàng.

Tháng hai gió xuân lướt nhẹ qua mặt, cuối cùng Trình Loan Loan cũng lên đường về nhà.

“Loan Loan tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ chăm sóc tốt Tứ Đản!” Lục Ánh Tuyết nắm tay của nàng: “Nhớ viết thư.”

Nguyễn phu nhân cao giọng nói: “Cảnh Vu ở quân doanh có lão Nguyễn chăm sóc, Loan Loan muội đừng lo lắng.”

Thẩm lão phu nhân cười ha ha nói: “Ta cũng sẽ trông chừng hai hài tử, còn có Tiểu Chính và Chiêu Nhi đều ở đây, chăm sóc cho nhau sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1717.html.]

Tần vương phẩy quạt, ánh mắt mang theo lưu luyến: “Đợi ta làm xong chuyện của đại học đường Tiêu Tần thì sẽ đến trấn Đại Hà một chuyến, bên đó núi non hùng vĩ phong cảnh hữu tình, thích hợp dưỡng lão.”

Hoàng hậu một thân thường phục, ôn hòa nói: “Ta và hoàng thượng cũng đang có ý này, hoàng thượng quyết định chi ngân sách cho tri phủ Hồ Châu, bảo hắn xây một hành cung ở trấn Đại Hà, khi nào hành cung xây xong thì khi đó ta và hoàng thượng sẽ tới trấn Đại Hà.”

“Được, vậy thần đợi hoàng thượng hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm.” Trình Loan Loan cười nói: “Thời gian không sớm nữa, thần lên thuyền trước.”

Nàng vẫy tay với mọi người, xoay người đi lên thuyền.

Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản đứng ở trước nhất, hai người nhón cao chân lên, còn ngân ngấn nước mắt, suýt chút bật khóc.

Thẩm Chính và Trình Chiêu rất không nỡ, không ngừng vẫy tay.

Quạt của Tần vương càng phẩy nhanh hơn, lặng lẽ thở dài.

Trong mắt hoàng hậu lại mang theo hi vọng, nàng thật sự rất muốn đến trấn Đại Hà nhìn một lần.

Thuyền lớn chậm rãi đi xa, biến mất ở nơi giao thoa giữa mặt nước và bầu trời, trở thành một điểm đen nhỏ bé.

Chuyến này thuận buồm xuôi gió, chưa tới mười ngày, thuyền lớn đã tới bến cảng trấn Đại Hà, bởi vì đã sớm viết thư về, trên bến đứng đầy người.

“Nương Đại Sơn về rồi!”

“Đừng làm việc nữa, mau lên bến, nương Đại Sơn thật sự về rồi!”

“Tốt quá rồi tốt quá rồi, nương Đại Sơn đi hơn một năm, cuối cùng cũng về trấn Đại Hà chúng ta rồi!”

“…”

Phụ lão hương thân truyền tai nhau, chưa tới nửa canh giờ, mấy nghìn người chen đầy bến cảng, tất cả mọi người kiễng chân nhìn về hướng thuyền tới.

Trình Loan Loan đứng trên boong thuyền, nhìn thấy rất nhiều gương mặt thân quen.

Triệu lão thái thái và bạn gìà Lý Chính dìu nhau nhìn vọng ra, Triệu lão đầu tử mặt mày nôn nóng, Văn thị và Tôn thị gian nan chen chúc trong bầy người, Ngô Tuệ Nương và Tào Oánh Oánh mỗi người bồng một hài tử tìm chỗ trống trải, Xuân Hoa và Hạ Hoa bị chen sang một bên, Thu Hoa Đông Hoa giúp nhau trèo lên cây, Vương thẩm và Vương Vĩnh Thành rướn cổ…

“Ta đã về rồi!”

Trình Loan Loan không nhịn được lớn tiếng hét.

Nàng vừa cất tiếng, trên bến tàu đã hoan hô rầm rộ.

Chu Hổ Tử không đứng vững, bị người ta chen rớt xuống sông, may mà trong sông cũng có rất nhiều người ngồi trên thuyền hóng náo nhiệt, hắn rớt thẳng lên thuyền của nhà Triệu nhị gia.

Đám người náo nhiệt cười to, tất cả mọi người mặt mày hớn hở, vui mừng cực điểm.

Trình Loan Loan cũng cười theo.

Nàng nhìn phong cảnh trấn Đại Hà phía xa, trong hơn một năm qua, trấn Đại Hà đã có thay đổi mới.

Bến thuyền được mở rộng, từ từng hàng nhà kho mới xây có thể nhìn ra lưu lượng người của trấn mới này lớn cỡ nào.

Chợ được mở rộng lần nữa, cửa hàng ngay ngắn có trật tự, đường phố rộn ràng náo nhiệt.

Vườn hoa phía xa đã nở vô số hoa xuân, nhìn xa xa, rực rỡ gấm hoa, cực kỳ đẹp.

Lúa trong ruộng đang đung đưa thân thể mềm mại trong gió xuân, báo hiệu niềm vui sướng của vụ xuân…

Mỗi người trong trấn Đại Hà, mặt mày sáng sủa, y phục sạch sẽ, vẻ mặt ung dung, người người sống tự to tự tại mà có tôn nghiêm.

Cố nhân, ruộng vườn, núi xanh, nước biếc…cấu thành một bức tranh đẹp mê ly.

Trình Loan Loan đi xuống thuyền, hít sâu một hơi không khí tươi mới.

“A nãi!”

“A nãi về rồi!”

“A nãi chúng con rất nhớ người!”

Một hai ba bốn hài tử lao tới, ôm lấy đùi của nàng.

Nàng khom người, ôm bốn tôn tử tôn nữ vào trong lòng, dịu dàng nói: “A nãi cũng rất nhớ các con!”

Người nhà mới là bến đỗ vĩnh viễn, rất may mắn nàng đã có gia đình riêng ở đây, có nỗi nhớ nhung một đời.

Loading...