Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1695
Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:12:16
Lượt xem: 249
Triệu huyện thừa được đặc cách thăng chức 1
Triệu huyện thừa đang nói chuyện với quan viên ở nơi chiêu binh của kinh thành.
Chuyện làm sơ yếu lý lịch cho ba vạn người vào quân chỉ để tham khảo, theo sau đó là những thủ tục rất rườm rà.
Trên đường tới kinh thành, may mà Triệu Nhị Cẩu và Triệu Đại Sơn đã sửa sang hồ sơ cho mọi người, hiện tại quan viên chỉ cần sao chép lại là được.
Đang lúc bận rộn thì thánh chỉ trong cung đã tới.
“Triệu huyện thừa trấn Đại Hà Hồ Châu đang ở đâu, hoàng thượng lệnh cho Triệu huyện thừa mau chóng vào cung yết kiến!”
Triệu huyện thừa giật mình tới suýt ngã.
Trước khi tới kinh thành ông đã từng nghĩ qua sẽ có thể được gặp hoàng thượng, chỉ là nghĩ khi hoàng thượng mở tiệc tiễn quân thì ông đứng nhìn ở xa cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng bây giờ hoàng thượng lại triệu ông vào cung?
Ông chỉ là một người nhà quê chân đất mà hoàng thượng lại triệu ông vào cung gặp mặt?
Tay chân ông cứng đờ đi theo người truyền chỉ là Tiểu Quách Tử lên xe ngựa.
Sau khi lên xe ngựa thì Triệu huyện thừa lại ngây dại, có thể nói ông sống nhiều năm như vậy còn chưa từng ngồi qua xe ngựa nào thoải mái như vậy, còn mềm mại hơn cả giường đệm ở nhà ông, trong xe ngựa còn có một cái bàn, trên bàn còn có thức ăn nước uống…
Ông rốt cuộc cũng hiểu vì sao đầu năm nay Triệu lão nhân lên kinh trở về lại không ngừng khoe khoang suốt mấy tháng trời…
Xe ngựa rất nhanh đã tới cổng hoàng thành.
Triệu huyện thừa nhìn thấy hoàng cung nguy nga tráng lệ thì lại càng bối rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1695.html.]
Hai chân ông đều run rẩy không thể đi nổi.
Tiểu Quách Tử bất đắc dĩ nói: “Triệu huyện thừa hãy khôi phục tinh thần, chớ thất lễ trước mặt hoàng thượng, lần này hoàng thượng triệu kiến chính là chuyện tốt, chớ có để chuyện tốt biến thành chuyện xấu.”
“Vâng vâng vâng, công công nói đúng.”
Triệu huyện thừa không nhịn được run rẩy, hít sâu mười mấy hơi rồi mới tạm thời bình tĩnh lại.
Trên đường đi tới Ngự Thư Phòng cuối cùng ông mới bình tĩnh lại.
Ông đi theo Tiểu Quách Tử vào trong, đầu cũng không dám ngẩng lên, cho đến khi nhìn thấy một đôi giày màu vàng trước mặt thì lập tức quỳ sụp trên đất, tay chân và đầu đều chạm đất, lớn tiếng nói: “Tiểu nhân gặp qua hoàng thượng, xin thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường… Không không không, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Giọng nói run rẩy của ông khiến hoàng đế không khỏi bật cười: “Triệu huyện thừa đứng lên đi.”
“Tạ hoàng thượng!”
Triệu huyện thừa giật giật, lại phát hiện đầu gối của mình đã tê rần, tay chân ông cứ như vậy mà không nghe theo điều khiển một hồi lâu.
Ông quỳ rạp trên đất, khóc không ra nước mắt nói: “Tiểu nhân… Tiểu nhân cứ quỳ vậy, lúc làm ruộng ở thôn Đại Hà mỗi ngày đều quỳ cắt cỏ, tư thế này tương đối thoải mái…”
Hoàng đế cũng không miễn cưỡng, mở một quyển sổ con ra rồi nói: “Trẫm nghe nói lần này trấn Đại Hà quyên tặng sáu trăm vạn cân lương thảo, hơn mười vạn lượng bạc trắng, mặt khác còn có ba vạn người chủ động nhập ngũ, trấn Đại Hà lập công lớn không thể không kể đến công của Triệu huyện thừa.”
“Tiểu nhân không dám tham công.” Triệu huyện thừa cúi đầu đáp lời: “Sáu trăm vạn cân lương thảo là do nhiều hộ gom góp lại, không phải mới vừa thu hoạch sao, mọi người đều có dư lương thực, nhà Trương bà nương keo kiệt nhất cũng đã quyên bốn trăm cân lương thực, còn có một số thương nhân làm ăn buôn bán ở trấn Đại Hà cũng quyên tặng không ít… Mấy thương nhân đó trừ góp lương còn quyên bạc, hơn nữa từng hộ cũng đóng góp năm ba lượng, đã góp được năm, sáu vạn lượng bạc, chỗ bạc lớn nhất là lấy từ lợi nhuận của kênh đào, tất cả đều mang đến…”
“Ba vạn người tòng quân kia chỉ có ba ngàn người là dân chúng của trấn Đại Hà, còn lại đều là thanh niên của các thôn xóm Hồ Châu… Có thể kêu gọi được ba vạn người là nhờ công của Tri phủ đại nhân Hồ Châu, không có liên quan gì tới tiểu nhân…”
Có lẽ là cúi đầu nhìn không được thánh nhan, cũng có lẽ là đang nói đến những chuyện quen thuộc ở trấn Đại Hà nên Triệu huyện thừa đã dần dần không hồi hộp nữa, nói năng càng ngày càng trôi chảy.
Hoàng đế tán thưởng nhìn ông.
Không tham công, điểm này rất hiếm có.
Đúng là bởi vì có như vậy thuần phác người, cho nên, trấn Đại Hà mới có thể phát triển càng ngày càng tốt.